Thân hình cao lớn ấy nhẹ gật đầu, cúi đầu nhìn hai bàn tay của bản thân rồi nhỏ giọng nói: “Đó đã là chuyện của quá khứ rồi, bây giờ ta chỉ là một tội nhân, ngày ngày đêm đêm ở đây trăn trở chuộc tội”
Lý Phong Kỷ nhìn Cổ Nhất Long,
Tuy răng Cổ Nhất Long nói ông ta chính là tội nhân, nhưng vẻ mặt thì lại mang theo một chút đùa cợt,rõ ràng là khẩu thị tâm phi, trong ngoài bất nhất(*)
(*) Ý chỉ ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.
“Tội nhân..... Rốt cuộc vì sao lại thế?” Lý Phong Kỷ. lên tiếng hỏi.
“Lúc trước, ta đã tu luyện đến đỉnh cao, biết được gia tộc gặp phải tai họa. Sau khi biết được sự thật, ta đã đi đến Thiên Huyền Tông để báo thù rửa hận, lại lọt vào trong vòng vây của đông đảo cao thủ của Thiên Huyền Tông. Dưới cơn tức giận, ta đã lựa chọn.... Kiếm tẩu thiên phong(*), lấy sát ngăn sát. Nhưng tâm trí ta lại chìm sâu vào trong giết chóc, không thể tự: kiểm soát được nữa, trên tay dính quá nhiều máu tươi, thân mang tội nghiệt nặng nề” Cổ Nhất Long cười nói.
(*) Không tuân theo các quy tắc thông thường mà đi ngược hướng để tìm ra cách giải quyết vấn đề nhằm giành chiến thẳng bất ngờ.
Lý Phong Kỷ như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu.
Ánh mắt Cổ Nhất Long nhìn về phía Lý Phong Kỷ ông ta nói: "Ta cảm nhận được một luồng năng lượng quen thuộc trên người ngươi, rất giống với sư phụ của ta. Không kiềm được tò mò trong lòng nên ta đã cưỡng chế mang ngươi đến đây”
Câu nói vừa dứt thì cỏ nước đang trói Lý Phong Kỷ cũng thả lỏng ra.
Lý Phong Kỷ cũng hoàn toàn yên tâm, mặc dù Cổ, Nhất Long là kẻ giết chóc nổi tiếng, nhưng chắc ông ta không có ác ý đối với hắn. Ít nhất là hiện tại thì không có
Nhìn khung cảnh u tối xung quanh, Lý Phong Kỷ) hỏi: "Vì sao lúc ta thấy tiền bối thì không thấy có chút dấu hiệu sự sống nào?”
Cổ Nhất Long cười đáp: “Ta tu luyện một một tâm pháp kỳ lạ, tên là — Thai Tức Chi Pháp. Tâm pháp này giống như thai nhỉ chưa được sinh ra, vô cùng kỳ: diệu. Khi đã tu luyện đến viên mãn thì trong cơ thể sẽ tự hình thành một thế giới, không căn hô hấp”
Lý Phong Kỷ nhẹ gật đầu, nhìn về phía Cổ Nhất Long: "Thật là tâm pháp kỳ lạ!"
“Làm sao.... Ngươi có hứng thú à?”
Cổ Nhất Long nhướng mày, nhìn Lý Phong Kỷ hỏi.
“Tiền bối nguyện ý truyền thụ lại cho ta sao?”
Lý Phong Kỷ mỉm cười nói.
Cổ Nhất Long gật đầu bảo: "Truyền thụ cho ngươi cũng không sao, nhưng chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái cho ngươi thôi. Thai Tức Chỉ Pháp này chính là môn tâm pháp quý giá của đạo môn. trước đây ta đã vô cùng vất vả mới có được nó, suýt chút nữa là chết. trong tay đám cao thủ của đạo môn rồi. Ngươi tu luyện tâm pháp này, một khi bị đệ tử đạo môn phát hiện thì ngươi sẽ gặp phiền phức lớn đấy”
Lý Phong Kỹ cười gượng vài tiếng, sờ đầu mình rồi nghiêm túc nói: "Đó là chuyện của tương lai, bây giờ. nếu tiền bối nguyện ý truyền thụ cho ta là được rồi. 'Còn những chuyện phiền phức có thể xảy ra trong. tương lai thì đến lúc đó rồi tính”
Vẻ mặt của Cổ Nhất Long lộ ra một tia thưởng. thức, gật gật đầu
....
....
Lúc Lý Phong Kỷ ra khỏi hồ sâu thì đã là đêm khuya.
Hắn vô cùng hài lòng mà rời đi, Thai Tức Chỉ Pháp rất kỳ lạ, cũng rất khó tu luyện. May mắn thay, Cổ Nhất Long đã nghiên cứu tâm pháp này gần trăm năm, hiểu thấu đáo nhiều điều kỳ diệu trong đó. Vậy nên Lý Phong Kỷ được hẳn dạy lại cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, rất nhanh đã bước vào giai đoạn nhập môn. Đây chính là cái gọi là người trước trồng cây, người sau hái quả, cực kỳ thích ý.
Bên trong kiếm tông là một khung cảnh yên bình, trong bụi có truyền đến những tiếng kêu vang của mấy. con dế mèn và tiếng gọi ồm ộp của ếch.
Trong lòng Lý Phong Kỷ cảm thấy hơi hơi phấn. khích.
Bên dưới hồ nước, Cổ Nhất Long lại tiếp tục nhầm hai mắt lại
Một lúc lâu sau, đôi mắt nhắm chặt bất ngờ mở ra, trên mặt ông ta hiện lên chút ngạc nhiên.
“Tên nhóc kia có chút tà tính”