Trong lòng Lý Phong Kỷ yên lặng tính toán.
“Ta còn thiếu một đồng bọn cùng hoàn thành nhiệm vụ, không biết có ai nguyện ý không?"
Trầm tư một lát, Lý Phong Kỷ lớn giọng nói trong Treo Thưởng Sảnh.
Ở Treo Thưởng Sảnh tìm đồng bọn lập nhóm cùng hoàn thành nhiệm vụ là chuyện rất thường thấy.
Mọi người trong Treo Thưởng Sảnh lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía Lý Phong Ký.
Cả đại sảnh yên tĩnh.
"Ai muốn lập đội với một tên phế vật chứ, cứ vậy đi thực hiện nhiệm vụ chẳng phải là bị liên lụy sao?” Nhìn thấy là Lý Phong Kỷ, có người thấp giọng nói. “Đúng vậy... Tên phế vật này chưa bao giờ tới đây, hôm nay đúng là kỳ quái”
Mọi ánh mắt trong đại sảnh đều tụ lại trên người Lý Phong Ký.
Nghe mấy lời này, Lý Phong Kỷ biết bản thân sợ là vô vọng rồi!
Ngay lúc Lý Phong Kỷ từ bỏ, một giọng nói thanh thúy vang lên: “Xin hỏi là nhiệm vụ gì?”
Nhìn lại theo âm thanh, một bóng dáng quen thuộc đập vào tầm mắt.
Là vị nữ tử mặc váy trắng ở Đan Dược Phòng.
“Là nhiệm vụ thứ 183 trên bảng treo thưởng, hộ tống Chu Viên Ngoại đến Thành Thiên Ngọc tế tổ” Lý Phong Ký lập tức lên tiếng nói.
“Ha ha... Thật tốt quá, ta cũng chuẩn bị nhận nhiệm vụ này”
Nữ tử váy trắng rất hưng phấn.
“Chúng ta đi đăng ký đi!"
Trong lòng Lý Phong Kỷ cũng vui vẻ.
"Được!"
Nữ tử gật đầu đồng ý.
“Đệt... Chờ một chút, đó là nhiệm vụ ta chuẩn bị nhận”
Một giọng nói thô lỗ truyền đến, một thân hình đứng thẳng trước mặt Lý Phong Kỷ, chân mất đường.
đi.
"Vương Hạo Vũ... Sao đi chỗ nào cũng có ngươi vậy?”
Nữ tử nhíu mày, có hơi không vui nói.
“Đi theo một tên phế vật, có thể hoàn thành. nhiệm vụ gì chứ, ta giúp ngươi hoàn thành”
Vương Hạo Vũ không hề khách khí cao giọng nói
“Ngươi...”
Nữ tử rất là tức giận, ánh mắt nhìn về phía Vương Hạo Vũ toàn là sự chán ghét.
“Ta đã tìm được đồng đội rồi, không căn ngươi, mau đi đi”
Nữ tử lên tiếng từ chối, kéo ống tay áo Lý Phong Kỷ đi đến chỗ đăng ký
Có lẽ trong mắt người khác, Lý Phong Kỷ là phế. vật. Vương Bình Bình lại không nghĩ như vậy, chỉ nhìn thái độ của lão giả ở Đan Dược Phòng với Lý Phong Kỷ: thôi đã đáng phải ngẫm lại.
Lại nói, từ trước đến nay Vương Hạo Vũ vẫn luôn dây dưa với nàng ta, nhưng đánh chết nàng ta cũng không lập đội với hẳn.
“Lý Phong Kỷ... Ngươi phải nghĩ cho kỹ, năm đấm của tiểu gia không biết nhìn người” Nhìn thấy Lý Phong Kỷ không có ý định từ bỏ, Vương Hạo Vũ uy hiếp nói.
Lý Phong Kỷ nhìn thoáng qua Vương Hạo Vũ, lập tức đi đến quầy, đưa thẻ số vừa gỡ xuống ra: nhận nhiệm vụ 183”
Sau quầy là một người phụ nữ trung niên mặt không biểu cảm, nhận lấy thẻ số, kiểm tra số tay mộ chút, ngẩng đầu lên nói: "Tên của ngươi, tên của đồng bọn nữa”
"Lý Phong Kỷ”
“Vương Bình Bình”
Lý Phong Kỷ và nữ tử gần như báo tên cùng lúc.
Người phụ nữ trung niên thuần thục đăng ký, giao thẻ số cho Lý Phong Ký: “Nhớ kỹ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải lấy một tấm lệnh bài trong tay người tuyên bố đến đây, nếu không sẽ không thể nhận khen thưởng”
“Đã biết”
Lý Phong Kỷ gật đầu.
Vương Bình Bình cũng hơi gật đầu, nhìn thấy LýPhong Kỷ rời đi, nhanh chóng đuổi kịp.
Từ đầu tới cuối, Lý Phong Kỷ hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Vương Hạo Vũ.
Mặt Vương Hạo Vũ tím đen.
Nếu không phải Kiếm Tông cấm đệ tử tự ấu đả, 'Vương Hạo Vũ đã sớm ra tay với Lý Phong Kỷ rồi!
“Cứ chờ xem!”
'Vương Hạo Vũ thở dài một hơi, trong lòng viết tên Lý Phong Kỷ lên số đen.