THIÊN HẠ HỮU ĐỊCH [LUẬN ANH HÙNG]

Chương 92: Thuyết thời trì, na thời khoái (nói thì chậm, diễn ra thì nhanh)




Cao Phi đang bay cao.

Chân chảy máu vẫn đang chảy máu.

Y không dùng chân để “bay”, mà là dùng tay, lượn trên không.

Trước khi y nhổ ra một ngụm nguyên khí, hai tay vung vẩy, tay áo đã rung lên một chút.

Một chút đó, nói thì chậm, diễn ra thì nhanh.

Lôi Công Điện Mẫu đã thành công, lập tức thu hồi Đại Nhật kim luân và Loan Nguyệt băng luân, lại muốn tấn công lần nữa.

Bọn họ cũng thật sự ra tay, nhật nguyệt song phi.

Lần này phải giết Cao Phi.

Cao Phi chắc chắn phải chết.

Y đã bị thương, không thể “bay” được nữa.

Bọn họ lại không ngờ, Cao Phi vẫn có thể phản kích.

Phản kích trong khoảnh khắc bị thương, thảm bại, chật vật.

Khi bọn họ biết thì đã trễ.

Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh.

Đó là tuyệt kỹ của Cao Phi, tên của nó là “Thuyết Thời Trì, Na Thời Khoái”, mỗi lần phát ra hai món.

Cao Phi dựa vào khinh công để thành danh, khinh công của y có tên là “Thiên Sơn Điểu Phi Tuyệt”. 

Nhưng một người có thành tựu trong võ lâm, cũng không thể chỉ dựa vào khinh công chạy khắp núi là có thể thành công.

Y còn có một môn tuyệt kỹ, đó là “Thuyết Thời Trì, Na Thời Khoái”.

Đó là một loại “ám khí”, một lần phát ra hai món, đều có “hình chim”.

Tốc độ của chúng tuyệt đối nhanh hơn chim.

Đây là nguồn gốc thật sự của ngoại hiệu “Tiểu Điểu” Cao Phi.

Khi Lôi Công Điện Mẫu đang sơ ý, hai thứ như “chim” này đã phát ra hai tiếng “vèo vèo”, một món đánh vào Lôi Công, một món đánh vào lưng Điện Mẫu.

Đúng là “nói thì chậm, diễn ra thì nhanh”.

Nhưng còn có một chuyện khác “nói thì chậm, diễn ra thì nhanh”, đó là tại khoảnh khắc trước khi bị đánh trúng, Lôi Nhật và Lôi Nguyệt cũng đã đánh trả.

Nguyệt luân và Nhật luân trên tay bọn họ cũng xé gió bay đến, tập kích ngang trời.

Trời trăng đều sáng, phượng hoàng song phi, một kích do Nhật Nguyệt song luân rời tay Lôi Công Điện Mẫu bay đi, chắc chắn là bản lĩnh đặc biệt của bọn họ.

Đây là giây phút sống chết.

Cao Phi liều mạng xông lên phía trên.

Cả người y giống như bẹp xuống, như một mũi tên bắn vào cây xà chính trên nóc nhà.

Nóc nhà của Danh Lợi Quyển vốn được xây rất cao, lúc này xem ra càng cao, càng xa, hơn nữa càng dài.

Thật cao, thật xa, thật dài.

Quá cao, quá xa, quá dài, khiến cho Cao Phi không gắng nổi, không chống nổi, không giữ nổi.

Khí của y đã dùng hết, lực cũng đã dùng cạn.

Xà thì sao? Còn ở phía trên, mặc dù càng lúc càng gần, nhưng cũng giống như càng lúc càng xa, không thể với tới.

Nhưng ánh sáng lạnh, vệt sáng trắng, tiếng gió và tiếng rít đã ở dưới chân y.

Y đã không có lựa chọn, chỉ có cách đá hai chân ra.

Hai tiếng “phụp phụp” vang lên, song luân bị y đá bay, sau hai tiếng “xẹt xẹt” cắm vào trên tường và trên cột.

Y chỉ cảm thấy hai chân nhẹ đi, hai cước chợt lạnh.

Máu chảy như mưa.

Mưa máu rơi lả tả.

Đôi tay của y bắt được xà ngang.

Dù sao y cũng đã “đến được” xà chính.

Sau đó hai tay y dừng lại, thân hình đung đưa, lật người lên xà, chợt cảm thấy thân thể mình nhẹ vô cùng, mới phát giác hai chân đã đứt.

Một chân từ đầu gối, một chân từ mắt cá, bị Nhật Nguyệt song luân đồng loạt cắt đứt.

Y trước tiên không cảm thấy đau, nhưng lại rất kinh hãi.

Đột nhiên phát hiện mình đã mất đi hai chân, sự thống khổ do hoảng sợ sinh ra, thậm chí còn nhanh, còn sâu hơn so với thống khổ do thân thể bị cắt đứt.

Trong nháy mắt này, Cao Phi biết mình vĩnh viễn không thể “bay” được nữa.

Y đã không có chân.

Y đã thành tàn phế.

Y chỉ có thể dùng đôi tay nắm chặt lấy xà ngang, thân hình treo trên xà gỗ, máu vẫn chảy xuống tí tách.

Thân thể y cũng dần dần hư thoát.

Y cố gắng ổn định tâm thần, dựa vào một chút thần trí còn tỉnh táo, trước tiên nhanh chóng điểm vài yếu huyệt nơi hạ bàn của mình, ngăn cản máu tươi tràn ra. Khi chưa hoàn toàn mất đi ý chí, y lại muốn nhìn xuống chiến cuộc trong phòng. Không ngờ vừa nhìn lại liếc thấy, ở nơi xa rất xa, phía sau rất nhiều nhà cửa, cách nhau rất nhiều ngõ hẻm và kênh rạch, bên cạnh một cây đại thụ ở nơi cao có một người đang đứng, từ xa nhìn lại, còn vẫy tay giống như chào hỏi.

Người này rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức khiến người ta sởn tóc gáy.

“Tiểu Điểu” Cao Phi từ nay không thể “bay” được nữa, trước khi hôn mê vì mất máu quá nhiều, y vẫn mơ hồ nhận ra được, miễn cưỡng có thể phân biệt được.

Người này chính là đại tổng quản của Thái Kinh, Tôn Thu Bì.

Y chợt nhớ ra vì sao lại cảm thấy người này quen thuộc như vậy.

Y suy nghĩ khi đã gần hôn mê, trong đầu óc mênh mông chìm nổi, giống như từ trong biển lớn ký ức vớt lên một xác chết trôi quen thuộc.

Y đã nhớ được người này là ai.

Hắn là ai?

Bất kể là ai, cũng mặc kệ là ai, chỉ cần vào giờ này, phút này, thời điểm này, tới giúp “Thiết Kiếm” Diệp Cáo một tay, cho dù không thể xoay chuyển càn khôn, cũng có thể chống đỡ một hồi.

Bởi vì Diệp Cáo dốc hết khả năng, chỉ thiếu chút nữa đã có thể ngăn cản được Văn Tùy Hán.

Nhưng vẫn thiếu chút nữa.

Hắn đã sắp không cản nổi.

Nhưng lại không có ai đến giúp hắn một tay.