Thiên Hạ Đệ Nhất Thần

Chương 41




Hắn cũng chỉ có thể phán đoán đại khái thực lực của Thanh công chúa, giờ xem ra, dù nàng ta không bằng Lâm Tiêu Đình nhưng cấp bậc cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu.

Dù sao vương tộc Chu Tước cũng đã nắm quyền nước Chu Tước mấy ngàn năm, thực lực, truyền thừa vô số, vượt xa loại hào môn nhà giàu như phủ Lôi Tôn.

“Miễn lễ!”, Thanh Nhi hờ hững xua tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Tuấn Hy.

Ánh mắt nàng ta nhìn Lý Tuấn Hy lóe lên tia đắc thắng như đang nói: Tên xấu xa, giờ ngươi biết thân phận của ta rồi, để ta coi ngươi còn kiêu ngạo được nữa không?

“Sao Thanh công chúa lại tới núi Hỏa Lăng thế, nơi này chủ yếu là thú dữ, nếu không có ai bảo vệ công chúa...”, Trương Sùng cúi đầu nói.

“Kẻ nào nói ta không có người bảo vệ?”. Thanh Nhi ngắt lời ông ta.

Hiện tại thân phận công chúa của nàng ta đã lộ, khi nói chuyện cũng mang theo uy nghiêm và khí thế, làm Trương Sùng sợ tới mức không dám nhiều lời.

“Mong công chúa đừng trách, Trương Sùng chỉ đang quan tâm tới an nguy của người, quan tâm quá sẽ bị rối loạn, thân phận như công chúa thì sao có thể không dẫn theo cao thủ bảo vệ chứ ạ?”, thê tử Trương Sùng vội đứng ra giảng hòa.

Về phần Trương Tử Hiên, lúc này mới đuổi kịp, thấy cha mẹ đều cúi đầu thì hắn ta cũng không dám nói lời nào.

Không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ có Khương Phi Linh mỉm cười nhìn Lý Tuấn Hy đang trợn to hai mắt.



Thấy nụ cười kia, Lý Tuấn Hy biết, hôm nay mình chắc chắn không chết nhưng sẽ bị Thanh Nhi kia châm chọc.

“Ngươi là người của phủ Lôi Tôn, tên là Trương Sùng phải không?”, Thanh Nhi chắp tay sau lưng. Thân phận thật đã lộ, nàng ta cũng thể hiện ra dáng vẻ của một công chúa, khí chất từ xuất thân cao quý hoàn toàn được bộc lộ.

“Vâng thưa Thanh công chúa!”, người đàn ông trung niên chỉ có thể cúi đầu đáp.

“Người phủ Lôi Tôn chạy tới đây làm gì? Hai ngày trước ta còn gặp vài kẻ là người của phủ Lôi Tôn các ngươi”, Thanh Nhi nói.

“Chuyện này...”, Trương Sùng do dự một chút.

“Ngươi muốn bị chặt đầu à?”, Thanh Nhi hỏi.

“Công chúa đừng giận, ta nói!”, Trương Sùng vội đáp. Bộ dạng khó xử này của ông ta khác một trời một vực với vẻ lạnh lùng bá đạo vừa rồi.

Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, người trâu bò cỡ nào cũng có lúc phải cúi đầu thôi.

“Mau lên, đừng cà kê nữa!”, Thanh Nhi nói.

Về vấn đề này, Lý Tuấn Hy cũng tò mò, đám người phủ Lôi Tôn này chạy tới đây làm gì?

“Là thế này, phủ Lôi Tôn phát hiện một thần nguyên ở núi Hỏa Lăng này nên chọn bảy đệ tử tới tranh đoạt, ai cướp được thần nguyên thì có thể mang đi. Bậc cha chú như chúng ta cũng theo tới, không tham gia vào việc tranh đoạt, chỉ có nhiệm vụ bảo vệ an toàn tính mạng của họ!”, Trương Sùng nói một lèo toàn bộ.

“Thần nguyên cấp bậc gì?”, hai mắt sáng rực. Thú thật, dù là thần nguyên cấp Hoàng kém nhất thì cũng đã là bảo vật quý giá, dù nàng ta không dùng được thì vẫn có thể bán với giá trên trời.

“Thanh công chúa, chỉ là một thần nguyên không ra gì thôi, không được tính là cấp Hoàng nữa ạ, cao nhất cũng chỉ làm Bạn Sinh Thú tiến hóa tới cấp sáu thôi”, Trương Sùng vẫn cúi đầu.

“Không ra gì?”, Thanh Nhi có chút thất vọng, dường như đã mất đi hứng thú với thứ kia. Nàng ta trừng Trương Sùng: “Vậy ngươi cũng biết nếu lừa ta thì sẽ có kết cục gì chứ?”

“Ta nào có lá gan như thế ạ. Hơn nữa, hi vọng của con ta không lớn, tất nhiên không thể nào lừa dối công chúa, chỉ là một thần nguyên không ra gì thôi!”, Trương Sùng cười khổ.



Thật ra, dù là thần nguyên không ra gì thì ở thành Ly Hỏa, nó cũng đã là bảo bối tuyệt thế.

Trong nước Chu Tước, cũng chỉ có nhóm thiên tài của Thiên Phủ và vương tộc Chu Tước cao cấp là không coi trọng nó.

“Ta tin ngươi không có lá gan đó, được rồi, các ngươi có thể đi!”, Thanh Nhi khoát tay, trong đôi mắt đẹp đã không còn sự kiên nhẫn.

“Cảm tạ công chúa, một nhà Trương Sùng xin phép được cáo lui!”, Trương Sùng như trút được gánh nặng, dùng mắt ra hiệu cho thê tử và con trai, vợ con ông ta tiến về phía Lý Tuấn Hy, chuẩn bị mang hắn đi.

“Đợi đã!”, Thanh Nhi liếc Lý Tuấn Hy một cái, tức giận quát: “Để tên đầu heo này lại cho ta!”

Mặt Lý Tuấn Hy đen thui, nàng ta mắng mình là heo?

“Công chúa? Người này chỉ là một tên nhà quê sống gần đó, hắn đánh lén làm bị thương Bạn Sinh Thú của con chúng ta, chúng ta định mang đi xử lý”, Trương Sùng giải thích.

“Công chúa điện hạ, người có thể khai ân để ta báo thù cho Bạn Sinh Thú...”, Trương Tử Hiên bạo dạn nói.

“Được rồi, ta muốn tên đầu heo này, các ngươi cút!”, Thanh Nhi giận dữ nói.

Lý Tuấn Hy tức nha, gái này thừa dịp mắng người, nếu không phải nàng ta chặn mình trong đây thì mình đã lủi đi lâu rồi.

“Công chúa...”

“Cút xa một chút! Đừng để ta phải nhắc lại lần nữa!”, Thanh Nhi bá đạo vô cùng, câu cuối làm mấy người Trương Sùng không dám hó hé nữa.

Trương Tử Hiên giận tím mặt nhưng cũng chỉ có thể im lặng, sau đó bị Trương Sùng lôi đi mất.

Lúc ra ngoài, cả người hắn ta run rẩy như bị táo bón, thậm chí hắn ta còn quay đầu nhìn Lý Tuấn Hy thêm vài lần.

...



Tới lúc đám người đã đi, Lý Tuấn Hy mới dám nhìn thẳng Thanh công chúa.

“Nhìn gì hả? Nói ngươi là heo, ngươi không phục à?”, Thanh Nhi trừng hắn, cơ mà phải nói là dáng vẻ tức giận của nàng ta cũng khá đáng yêu.

“Phục chứ, cô là công chúa điện hạ, ta không phục sao được?”, Lý Tuấn Hy đáp.

“Thanh Nhi, đừng thô lỗ với ca ca như vậy, ca ca đã cứu ta một lần cũng đâu có ra vẻ như ngươi!”, Khương Phi Linh nói. Đợi mấy người Trương Sùng rời đi, nàng mới chạy tới cạnh Lý Tuấn Hy, ân cần quan tâm: “Ca ca, huynh có bị thương không?”

“Không có, Linh Nhi chu đáo quá, những cô gái lương thiện như muội không còn nhiều đâu!”, Lý Tuấn Hy mỉm cười.

“Ngươi có ý gì? Đang nói móc là ta không lương thiện à?”, mày đẹp của Thanh Nhi dựng thẳng vì giận.

“Ta không hề nói như vậy!”, Lý Tuấn Hy phản bác.

“Ta mặc kệ ngươi, mau về nhà lo làm ruộng đi, chúng ta cũng phải quay về Diệm Đô, tạm biệt rồi là không gặp lại đâu!”, Thanh Nhi kéo Khương Phi Linh như sợ Lý Tuấn Hy tới gần nàng.

“Thanh Nhi, ngươi đừng nói nữa, ta chen không lọt đây. Ta có chuyện quan trọng cần nói với ca ca, ngươi đứng sang bên kia, đừng nói chuyện!”. Khương Phi Linh nói.

“Chuyện quan trọng?”, Lý Tuấn Hy ngẩn ra.