Thiên Hạ Đệ Nhất Nịnh Thần

Chương 17: Kiếm tuyệt Tiêu Sâm




Trăng thanh gió mát, bên trong Tiêu phủ đèn đuốc huy hoàng.

Xa xa nhìn lại có hai thiếu niên sóng vai nhau đi ra bên ngoài Tiêu phủ, bóng dáng thanh tú tuyệt lệ dưới ánh trăng hình thành nên hai cái bóng thật dài.

Trước cửa lớn sơn màu đỏ thắm của Tiêu phủ, điều đầu tiên mà gã sai vặt trông thấy chính là một nữ tử Hoàng Minh đột nhiên rời đi, trong lòng nảy lên nghi ngờ thật mãnh liệt.

Ngoái đầu nhìn lại, liền bắt gặp Tiêu thiếu gia cùng một vị thiếu niên khác thong thả đi đến, ngẩn ra một lúc, khi hắn thấy rõ ràng bộ dạng của thiếu niên nọ, tâm hung hăng co rút.

Không nghĩ tới thiếu niên xinh đẹp này lại đúng là có quen biết với Tiêu thiếu gia, vậy mà mới vừa rồi hắn lại muốn người ta nhìn sắc mặt hắn mà cư xử, quả thực không biết sống chết là gì, liền cúi đầu cũng không dám ngẩng lên nữa.

Hai người rời khỏi Tiêu phủ, xa xa kính hồ sóng gợn lăn tăn, đình đài lầu các giăng đèn kết hoa, cảnh vật trong đêm toát lên ánh sáng rực rỡ huyền ảo.

Hồng y thiếu niên tựa như rặng mây đỏ vô thường đến xuất trần trong bầu trời đêm, đắm chìm trong ánh trăng sáng tỏ, gió nhẹ cuồn cuộn thổi bay quần áo của hắn, nền vải đỏ bao phủ như ẩn như hiện.

Hồng y thiếu niên cứ như vậy một đường sải bước đi về phía trước cũng không quay đầu lại, ánh mắt uy phong lẫm liệt, khí độ hơn người, nhưng dáng hắn đi lại như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, hơi thở nội liễm, như rất bừa bãi mà lại thong dong.

Hoa Bế Nguyệt mơ hồ phán đoán ra điều gì đó, Tiêu thiếu gia này chỉ sợ chưa tới hai mươi tuổi đã là một cao thủ tuyệt đỉnh rồi! Lại không biết là hắn cùng vị sư thúc kia có liên quan gì với nhau hay không?

Nàng liền khiến nàng phục hồi tinh thần lại, bước chân cũng nhanh hơn, vội vàng đuổi theo hồng y thiếu niên kia: “Tiêu thiếu gia, chờ ta với!”.

Cước bộ thiếu niên nọ hơi chậm lại, mắt liếc nhìn thoáng qua Hoa Bế Nguyệt: “Ta đã nhận lời ngươi sau này có việc gì đều có thể đến tìm ta, ngươi còn chuyện gì nữa?”

“Tiêu thiếu gia, ta hiện tại đang có chuyện quan trọng muốn nhờ, không thể chờ đến ngày sau a!” Giờ phút này, Hoa Bế Nguyệt mặt mày tựa làn nước hồ thu, một đôi mắt xinh đẹp kiều mị như hoa như ngọc.

“Nếu đã nói đến vậy, ngươi tột cùng là có chuyện quan trọng gì hả?” Hồng y thiếu niên nghe lời nói ấy, liền lập tức lấy đá chặn giữa đường, cắt ngang bầu không khí, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, chậm rãi nở rộ ra nụ cười lạnh nhạt mà kiêu ngạo. Trên bầu trời sao sáng chiếu rọi, trong mắt hiện lên tia tinh quang sáng loáng, nhưng âm thanh trầm thấp của y lại tựa như gió đêm phất qua mặt hồ.

Hoa Bế Nguyệt dùng đôi tròng mắt lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu chống lại ánh mắt hắn, chỉnh đốn trang phục thi lễ: “Ta đến Tiêu phủ là vì muốn tìm một vị đồng môn sư thúc, làm phiền Tiêu thiếu gia có thể hay không báo lại với người một tiếng?”

Nghe vậy, thanh âm trầm thấp mà có từ tính của hồng y thiếu niên từ từ cất lên: “Đồng môn sư thúc của ngươi ở trong Tiêu phủ liền có tín vật gì không?”

Lập tức, Hoa Bế Nguyệt xoay người từ vạt áo trong lấy ra một lá thư đã ố vàng.

Hồng y thiếu niên nhận lấy lá thư liền mở ra, nương theo ánh đèn đường mà đọc, mới đầu không chút để ý, sau nhìn nhìn, khóe miệng dần dần câu lên, lộ ra tia mỉm cười không kiềm chế được.

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn còn thật sự quay sang nhìn chằm chằm Hoa Bế Nguyệt, hỏi: “Ngươi chính là hậu nhân của Hoa gia?”

“Đúng vậy!” Tia mị hoặc trong ánh mắt Hoa Bế Nguyệt chợt lóe, nhưng lại nghiêm nghị sáng láng.

“Rất tốt, xem như ngươi đã hỏi đúng người, vị sư thúc kia cũng không cần phải tìm nữa!” Hồng y thiếu niên dường như đang trấn an, vỗ nhẹ bả vai của nàng.

Ánh mắt Hoa Bế Nguyệt khó hiểu nhìn hắn, hồng y thiếu niên mày hơi hơi nhướng lên, hai gò má của hắn dưới ánh đèn đường nhuốm đẫm một tầng vàng rực, con ngươi như băng tuyết dừng lại trên người nàng, cố tình trong mắt lại sinh ra một tia sức quyến rũ mê người vô cùng: “Nói ra rất dài, tổ mẫu ngươi là đại sư tỷ của ta – một trong Tam đại đệ tử của Huyền Kiếm môn, mà ta là người nhỏ nhất trong Huyền Kiếm môn Tam đại đệ tử, cũng có thể nói ta đây chính là tiểu sư thúc mà ngươi muốn tìm.”

Giờ phút này, cho dù là Hoa Bế Nguyệt tâm kiên định như sắt thiết, vừa biết được thiếu niên trước mặt này hiển nhiên là bổn môn sư thúc, vẫn như cũ cảm thấy không thể tin được.

Nàng tuyệt đối không nghĩ tới Huyền Kiếm môn sư thúc vậy mà lại là một tên thiếu niên không kiềm chế được, nhìn qua so với chính mình cùng lắm chỉ hơn có mấy tuổi.

Trong đầu hiện lên một cái hình tượng lão giả đức cao vọng trọng như gió cuốn mây bay tan vỡ không còn sót lại chút gì!

Hồng y thiếu niên nhìn thấy trong mắt xẹt qua tia bất khả tư nghị của Hoa Bế Nguyệt, rồi lại thấy sắc mặt nàng nháy mắt đã khôi phục như thường, định lực sâu khôn lường, tựa như băng sơn, cũng không hề biến sắc.

Hắn cười vui sướng, thầm nghĩ thiếu niên này tâm tính trầm ổn, thật quả là hắn không có nhìn lầm người.

Hồng y thiếu niên khóe môi lộ ra chút ý cười: “Nếu ta là sư thúc của ngươi, vậy sau này ta sẽ che chở cho ngươi! Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

Hoa Bế Nguyệt nhàn nhạt trả lời: “Ta họ Hoa, tên là Bế Nguyệt!”

Hồng y thiếu niên nhướng mi một chút, khẽ khàng: “Hoa Bế Nguyệt… tên này có hơi nữ tính, nếu ngươi là con gái thì nghe được hơn!”

Ánh mắt Hoa Bế Nguyệt ngừng một chút, nhẹ nhàng thở hắt ra nói: “Xin hỏi ta phải gọi người là gì?”

“Ta họ Tiêu tên Sâm, ngươi về sau gọi Tiêu sư thúc là được rồi!” Tiêu Sâm tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

Tiêu Sâm, cái tên này thật đúng là như sấm bên tai, dung nhan hoa mỹ của Hoa Bế Nguyệt lộ ra một tia kinh ngạc, nàng vô luận như thế nào cũng không ngờ tới, vị tiểu sư thúc trước mắt này thế nhưng lại là một trong thiên hạ ngũ tuyệt – Kiếm tuyệt tiếng tăm lừng lẫy Tiêu Sâm, trong lòng không khỏi chấn động!

Kiếp trước có người nói: Kiếm tuyệt Tiêu Sâm, tùy tâm sở dục, tao nhã tuyệt luân, tính cách kiêu ngạo. Hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên nói không ngoa chút nào!

Hoa Bế Nguyệt nàng vậy mà lại có thể cùng hai trong thiên hạ ngũ tuyệt đại tuyệt sắc nam tử quen biết, thật là may mắn dữ dội nha.

Tính ra kiếp trước, sau khi nàng gả cho Bắc Cung Khiếu, ánh mắt thật thiển cận, nghĩ là đã tìm được phu quân một đời rồi, thậm chí còn toàn tâm toàn ý tranh đoạt chính quyền, Nam chinh Bắc chiến.

Kết cục thì sao? Hồng nhan bạc mệnh, cầu mà không được, chẳng những lần lượt bỏ lỡ cơ hội giao hữu với Y tuyệt Ngọc Lưu Thương, thậm chí còn bỏ qua cơ duyên quen biết cùng Kiếm tuyệt Tiêu Sâm.

Nay nhớ lại, thật là sai một li đi ngàn dặm mà, làm hại chính mình mạng nhỏ cũng không giữ nổi!

Từ từ khôi phục tinh thần sau khi nhớ lại nhân sinh ảm đạm, Hoa Bế Nguyệt đè nén sự vui sướng khi hạnh ngộ cùng Tiêu Sâm, ánh mắt sóng sánh lăn tăn phát ra hào quang bốn phía, mỉm cười đối mặt với hắn, yêu kiều chế nhạo: “Ta còn chưa có chính thức nhập môn, vẫn nên gọi người là Tiêu huynh đệ đi, mất công lại khiến một mỹ thiếu niên như người đây tự ti mình quá già, sợ không tìm được thê tử.”

“Tùy ngươi thôi!” Tiêu Sâm câu môi cười, toát ra sự trầm ổn không đúng tuổi, nom không giống với vẻ kiêu ngạo bất tuân như trước.

Hoa Bế Nguyệt thấy hắn lại xoay người đi, vội hỏi theo: “Ngươi bây giờ muốn đi đâu?”

Tiêu Sâm cũng không thèm quay đầu lại: “Ta mấy ngày sắp tới không thể trở về Tiêu phủ, đành phải đến Nam Phong học viện phía trước!”

Hắn dợm tiến vài bước bỗng nhiên dừng lại, ngón tay thon dài mơn trớn vạt áo một chút, đột ngột quay đầu nhìn Hoa Bế Nguyệt nói: “Thôi xong, lần này ra khỏi cửa cũng quên mang theo ngân lượng a!”

Khóe miệng nàng co rút lợi hại, sư thúc này của nàng thật là không cần cân nhắc thời điểm, lời nói ra luôn làm người ta cứng họng.

“Sư điệt nhi, chúng ta đi kiếm chút bạc đã!” Tiêu Sâm nhíu mày cười, vẻ mặt lúc này có ba phần quỷ dị, tư thế muốn oai bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Hoa Bế Nguyệt vốn tưởng rằng hắn sẽ đi tiền trang tư nhân đổi ngân lượng, nhưng nhìn sắc trời còn tối đen như mực vầy, tiền trang làm gì đã mở cửa, lại thấy Tiêu Sâm ngạo nghễ nói: “Đi theo ta!”.

Lần này Tiêu Sâm lặng lẽ đi trên đường nhỏ, hắn vòng qua chợ, thẳng tiến đến cửa Nam ngoại ô.

Hoa Bế Nguyệt trong lòng không khỏi phỏng đoán, Tiêu Sâm lúc này không phải đang cất giấu ngân lượng đi? Hoặc giả hắn có người quen ở đây?

Nhưng ngó chung quanh cửa Nam ngoại ô sương mù giăng lối, không khí âm u. Nơi này rậm rạp âm trầm, như thể tùy thời đều sẽ có quái chạy ra dọa người.

Đang nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên có hơn mười đạo bóng đen từ bên trong rừng cây nhảy ra, trong tay ánh đạo chói lọi đến lóe mắt, nhất thời sát khí tràn lan tứ phía.

“Đều đứng lại hết cho ta, lấy những thứ đáng giá nộp ra đây!” Kẻ cầm đầu quát to.

Hoa Bế Nguyệt xoa xoa trán thở dài, không biết là vận khí tốt hay xấu, thế nhưng thời khắc này lại gặp phải cướp cạn.

Tiêu Sâm môi hơi cong lên, thời thời khắc khắc đều buông ra một kiểu cười cười cao ngạo mà lạnh lùng, cả người luôn tản mát hơi thở an nhàn tự tại, ánh mắt hơi hơi nheo lại, nhìn nhìn lũ người đến gây sự xung quanh, thần sắc bễ nghễ, thoáng chốc dường như trở thành một người khác, dùng một loại ánh mắt thương hại lẫn khinh miệt nhìn chúng, mắt liếc qua bên trái khơi mào: “Bạc tự tìm tới rồi!”

Hoa Bế Nguyệt cùng hắn tiếp xúc có vài canh giờ thôi đã phát hiện mỗi lần tên này động thủ dường như chả phát sinh chuyện tốt gì hết.

Vừa nghĩ tới đã thấy Tiêu Sâm lạnh lùng nói: “Gặp phải gia xem như các ngươi xui xẻo, ngày thường nhất định đã cướp không ít đồ hay ho, nhanh một chút đem bạc giao hết ra đây!”

Dứt lời, khóe mắt Hoa Bế Nguyệt giật giật, hơn mười tên cướp cũng bốn mắt nhìn nhau, bọn họ chặn đường cướp bóc nhiều năm như vậy rồi… Không nghĩ cư nhiên lại gặp phải tình cảnh đen ăn đen này!

Đám cướp đảo mắt nhìn hai gã thiếu niên trước mặt, trong lòng cũng thấy có chút kỳ quái, rõ ràng là bộ dạng con nhà có tiền, bên trong hoàng thành cũng toàn tụ tập đủ loại nhân vật có thân phận tôn quý, nếu là quý tộc bản địa tại kinh thành chắc chắn sẽ không ra đường vào ban đêm như thế này, xem ra là người giàu có từ bên ngoài mới đến, trọng điểm là vì sao thiếu niên nọ lại biết bọn họ thường mai phục vào lúc này? Thậm chí còn muốn cướp bạc ngược lại bọn họ?

Bọn họ cũng là thổ phỉ lợi hại, võ công người người bất phàm, thầm nghĩ thiếu niên này nếu không phải là nghé con mới đẻ không sợ cọp, thì cũng là nhà giàu mới tới.

Tên cầm đầu do dự hỏi: “Xin hỏi các hạ là vị nào trên giang hồ?”

Nghe thấy thế, Tiêu Sâm hừ lạnh một tiếng, trên mặt ẩn ẩn lộ ra mấy phần lệ khí.

Hắn không nói lời nào, liền tuốt trường kiếm ra khỏi vỏ, tốc độ nhanh như chớp vọt vào giữa đám thổ phỉ, trong giây lát vung ra từng mảnh kiếm quang màu trắng liên miên không dứt, trường kiếm hoành tảo, khuấy đảo sóng gió động trời, như Du Long ẩn mình trong biển, sóng lớn cuồn cuộn, mũi nhọn chói mắt. Chỉ thấy bên trong rừng rậm bóng dáng màu đỏ không rõ ràng di chuyển tựa hồ điện xẹt lại thoăn thoắt như thoi đưa, phong thái thiếu niên trong không gian hiện ra ngạo nghễ mà thong dong tuyệt mỹ, thức tỉnh từng đóa hồng liên nở rộ!

Kiếm pháp hoa lệ như vậy, chính là Hoa Bế Nguyệt năm đó miễn cưỡng cũng giống hắn ba phần đi!

Trong lúc nàng còn đang khiếp sợ tuyệt đỉnh kiếm pháp của Tiêu Sâm, đã thấy mười mấy tên cướp bị đâm trúng yếu huyệt, liên tiếp ngã xuống đất không dậy nổi. Tiêu Sâm thuần thục từ trong vạt áo bọn xấu lôi ra tài vật, thu được không ít ngân lượng.

Đem ngân phiếu cất vào lòng, vẻ mặt Tiêu Sâm như thể không vừa ý cho lắm: “Lần này hơi ít, được có năm trăm lượng bạc thôi!”

Khóe mắt Hoa Bế Nguyệt lại co giật, thầm oán không hổ là thiếu gia nhà giàu, năm trăm lượng bạc đủ để cấp một năm chi phí ăn mặc cho một nhà dân chúng bình thường nha!

Bất thình lình, Tiêu Sâm một cước dẫm lên ngực gã đầu mục: “Nói! Tài sản còn thừa đều giấu ở đâu? Gia liền tha chết cho các ngươi!”

Bắt gặp ánh mắt toát ra lệ khí mười phần hung thần ác sát này, tên đầu mục làm sao dám giấu diếm nữa: “Làm ơn tha mạng, bọn tôi đều chỉ là toán cướp nhỏ lẽ, thỏ khôn đào ba hang, làm sao dám giấu bạc ở chỗ khác, toàn bộ ngân phiếu bọn tôi đều mang theo bên người a!”

“Thật là làm cướp vậy mà cũng khổ ghê!” Tiêu Sâm rất không khách khí ném lại một câu, liền đá một cước, tên cầm đầu kia khóc không ra nước mắt, hết sức thương tâm.

“Quên đi, tha cho bọn họ thôi!” Hoa Bế Nguyệt cũng không phải là đồng tình bọn chúng, mà là thấy đám tặc nhân này đụng phải Tiêu Sâm cũng đủ nhọ hết ngày rồi.

“Xem như các ngươi may mắn!” Tiêu Sâm đương nhiên biết suy nghĩ của nàng, lạnh lùng cười, bỗng nhiên giơ tay một chưởng vỗ nhẹ vào ngực Hoa Bế Nguyệt: “Sư điệt nhi nếu đã nương tựa vào ta, yên tâm, ta về sau cũng sẽ không bạc đãi ngươi!”

Hoa Bế Nguyệt sớm đã có chuẩn bị, dùng vải trắng gắt gao cuốn lấy ngực, nhưng cũng không thể để cho nam nhân đụng vào người mình, không nghĩ tới hắn lại nhanh tay như vậy hại nàng không kịp né thoát.

Nhìn bàn tay to chụp trước ngực mình, trên trán Hoa Bế Nguyệt lộ ra gân xanh, rõ ràng viết ra một chữ “Nhẫn” to tướng.

Từ hôm đó trở đi, Tiêu Sâm mang theo Hoa Bế Nguyệt đến khách điếm mua lại hai con tuấn mã, suốt đêm theo hướng Nam Phong học viện mà đi.

Cuộc đời Hoa Bế Nguyệt dần dần lệch khỏi quỹ đạo so với kiếp trước, đương nhiên nàng cũng không biết, Bắc Cung Khiếu ở Hoa gia cũng không có nhìn trúng nữ tử nào, nhất thời nhàn rỗi liền hướng đoàn xe theo kinh thành mà đến, chính vì vậy mà nàng cùng Bắc Cung Khiếu lại một lần nữa tái kiến!