Nghênh nga nghênh ngang bước ra khỏi cửa chính, Cao Nha Nội chen đến gần người Bàng Dục để hỏi.
- Bạch Ngọc Đường là kẻ kiêu căng ngạo mạn, cái tính cậy mạnh làm loạn của hắn sợ rằng cả Đại Tống cũng không tìm ra kẻ thứ hai. Người trong giang hồ gọi hắn là ‘Cẩm mao thử’ , nếu Triển Chiêu được kêu bằng ‘Ngự Miêu’ thì không phải đã chạm ngay vào húy kỵ của Bạch Ngọc Đường đó sao? Ta dám khẳng định, với cái tính nóng nảy ngang ngược của Bạch Ngọc Đường, hắn tuyệt đối không nín nhịn nổi, tới kiếm người gây sự là chuyện như đinh đóng cột.
- Rồi đợi hắn xông đến cửa tìm tên họ Triển kia phân cao thấp, chúng ta thừa cơ vào trói xú nha đầu kia đem đi ư?
- Sao dễ thế được?
Bàng Dục cười nhạt.
- Bạch Ngọc Đường cũng chẳng phải kẻ ngu, chỉ có mỗi việc nghe kể chuyện cùng với nghe dân chúng trong thành đồn đại với nhau, cùng lắm là trong lòng không phục, cho dù thực sự tính toán cùng Triển Chiêu phân thắng thua một phen, nhưng thời cơ chưa thích hợp thì hắn cũng chẳng khinh suất ra tay. Chỉ mong Bạch Ngọc Đường tự dưng hâm hâm lên, vừa nghe cái đã vác kiếm đến đánh nhau sao? Nằm mơ đi!
- Hắn không chịu đánh…thì…thì chúng ta phải làm sao bây giờ, không phải là nói tìm cách xúi giục cho hắn cùng Triển Chiêu đánh lớn một trận, sau đó nhân cơ hội …
- Gấp cái gì thế hả, kế hoạch còn thiếu một bước nữa?
- Thiếu một bước ư?
- Ừ.
- Là cái gì?
- Bước cuối cùng.
- Bước cuối cùng là gì?
Cao Nha Nội, Tiền Thị Tài đồng thanh hỏi.
- Đổ thêm dầu vào lửa.
***
Ngay giữa ban ngày, trong một hẻm cụt.
- Đánh, đánh cho ta! Đánh chết nó cho ta!
- Tát vỡ mồm nó ra! Đánh sưng mặt nó lên!
- Đá hạ bộ của nó, đá thẳng chân vào, cho nó tuyệt tử tuyệt tôn.
Vẫn là một trận ẩu đã tàn bạo không nỡ nhìn, một nam nhân đang bị ủ lò hội đồng.
Một nhóm người, một nhóm rất đông người, đánh một người.
Vừa đánh vừa kêu, khí thế ngất trời.
Nhìn sang kẻ đang chịu đòn kia …
Đầu tròn xoay, mặt tròn quay, bụng tròn mẩy, tóm lại cả người tròn hầu như không có gì tròn hơn, đã thế khi rên la thảm thiết thì thanh âm vang lên lại rất thuần phác, thật thà đến cực điểm.
Sao thấy giống như Vạn Nhân Địch thế nhỉ?
Không, không phải là giống, mà đúng là hắn.
Người đang bị ăn đòn chính là Vạn Nhân địch.
Lúc này hắn không mặc quần áo đẹp đẽ như khi hắn giả làm thương gia lần trước, cũng không mặc áo xanh mũ ngắn đồng phục của gia đinh Bàng phủ, mà mặc một bộ trường bào xám đen, trang phục hệt như một tên giang hồ, hoàn toàn không có nét gì của hào môn đại tộc cả, càng không ai có thể nghĩ ra …rằng hắn chính là hạ nhân của phủ Thái sư.
Máu ói ra đầy đất, răng rụng mất ba cái, nằm sấp xuống đất đến cả gần một canh giờ, Vạn Nhân Địch mới lẩy bẩy bò dậy, mặt còn múp míp hơn xưa … sưng vù hết, khóe miệng còn chảy máu, môi nứt toác ra.
Vô cùng thê thảm, ngoại trừ bốn chữ này không còn chữ nào có thể hình dung ra được nữa.
Vạn Nhân Địch thất tha thất thểu đi ra khỏi ngõ hẻm, mồm vẫn mắng chửi ầm ĩ cái gì mà “Thằng khốn Triển Chiêu”. “Khúm núm nịnh bợ, chó săn triều đình”, “Giả đại hiệp, chân tiểu nhân” … liên tục.
Lếch thếch đi đến một chỗ khá hẻo lánh trong thành, năm mươi trượng xung quanh ngoại trừ mấy con mèo phát tình hay mấy con chó chạy loạn, không có một sinh vật sống nào.
- Đánh, ta thách các ngươi đánh, Triển Chiêu chỉ là một gã cẩu hùng, Bạch … Bạch đại hiệp mới thật là hảo hán tử…!!!
Hắn mơ màng lải nhải, người hời nghiêng một cái đã ngã sầm xuống cạnh chân tường.
Chờ đến khi hắn tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên đống cỏ, thân thể vẫn đau đớn chết được, vừa ‘ái ái’ một tiếng kêu đau, trong bóng tối đột nhiên vang lên giọng nói:
- Bọn chúng vì sao lại đánh ngươi?
Thanh âm không lớn, ngân nga tựa hồ rất lạnh nhạt, nhưng lại có sức mạnh kì dị làm nhiếp tâm phách người khác, khiến người ta không nhịn được phải trả lời.
- Ta nói Bạch Ngọc Đường mới là đại hiệp, bọn họ… liền đánh ta!
- Chỉ nói vậy sao?
Đột nhiên một bóng người chợt lóe, một gã nam tử dáng người cao lớn liền xuất hiện, đứng cách đống cỏ chừng hai xích (1 xích ~ 0,33m, có nơi tương đương 1m), lạnh lùng hỏi hắn.
- Chỉ…
Mới nói một chữ, Vạn Nhân Địch vô tình ngẩng đầu lên.
Trắng, toàn thân màu trắng, y phục từ đầu đến chân của người này không hề có một màu thứ hai.
Là ai, nửa đêm gà gáy lại ăn mặc như thế này chứ?
Vạn Nhân Địch ngẩng đầu, muốn nhìn rõ ràng hơn một chút, đáng tiếc gương mặt của người ấy ẩn sau bóng đèn, soi vào mắt hắn thật nhức nhối, trừ hai hàng mi thanh tú thẳng tắp ra chẳng thể nhìn ra điều gì.
- Ta … Ta chỉ nói … Triển Chiêu không xứng làm anh hùng…
Cảm thấy bị con mắt người kia nhìn chăm chú, Vạn Nhân Địch trong lòng sợ sệt, thật thật thà thà nói hết ra không dám dấu diếm mảy may.
- Vì sao hắn ta không xứng?
Thanh âm vẫn lạnh lẽo như trước.
- Bởi vì…giang hồ chính là giang hồ, đại hiệp chân chính phải vì dân trừ hại, trừ bạo giúp yếu, đều vì bình dân bách tính, liên quan gì đến triều đình đâu? Triển Chiêu…ừm…à…Danh hiệu Nam hiệp kia nghe thì oách lắm, nhưng lúc tại lầu Diệu Võ thì cong lưng uốn gối, nịnh nọt hèn hạ, nào có nửa phần khí độ của kẻ hiệp sĩ, quả thật làm mất hết mặt mũi của người giang hồ. Mấy cái tên vô liêm sỉ nịnh thần kia ra sức bợ đỡ, luôn mồm tuôn ra cái gì mà Triển Chiêu là đại hiệp giỏi nhất thiên hạ, thiếu niên anh hùng đệ nhất Đại Tống! Phì, chỉ là chó săn triều đình!
Vạn Nhân Dịch hai mắt đỏ ngầu, càng mắng càng kích động.
- Đại hiệp chân chính đều là những người nhàn vân dã hạc, thế ngoại cao nhân, không để ý gì đến công lợi, không quan tâm gì đến danh vọng, làm việc chỉ cần có lợi cho dân chúng, chỉ cầu không thẹn với lương tâm, giống như … Bạch Ngọc Đường Bạch đại hiệp vậy!
- Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng gọi là đại hiệp được ư?
Người mặc áo trắng kia khinh miệt cười khẩy.
- Bạch Ngọc Đường sao không là đại hiệp chứ?
Vạn Nhân Địch suýt chút nữa đã nhảy bật dậy, chỉ thẳng vào mặt người kia mà nói:
- Ngũ Nghĩa đảo Hãm Không ai ai đều nghĩa bạc vân thiên, người trong giang hồ đều biết. Nhất là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường, những việc thiện như diệt gian trừ ác, cướp của người giàu chia cho người nghèo làm không biết bao nhiêu, nhân nghĩa trí dũng đáng là thiên hạ vô song, so với bốn vị huynh đệ kết nghĩa của hắn chỉ hơn không kém, càng khỏi nói đến tên Triển Chiêu chỉ có chút hư danh. Hay cho việc lầu Diệu Võ hiến nghệ, hay cho kẻ ngự phong ‘Ngự Miêu’, học được một thân võ nghệ, đem bán cho nhà đế vương, cái cứt thối gì mà Nam hiệp Triển Chiêu chứ?
- Phì hì hì…
Nam tử áo trắng bật cười, nhưng chỉ trong chớp mắt lại đã khôi phục giọng nói lạnh lùng trở lại.
- Ngươi căm ghét Triển Chiêu đến thế ư?
- Thực ra cũng chẳng phải ghét bỏ gì, đơn thuần là khinh bỉ, lão tử khinh bỉ những loại chó săn của triều đình, tên bại hoại của giang hồ, là rác rưởi của võ lâm…
Vạn Nhân Địch không hề nghĩ ngợi há mồm liền mắng, cái vẻ nghiến răng nghiến lợi kia quả thật giống như đang thấy kẻ thù giết cha mình vậy.
Dưới bóng sáng, nam tử áo trắng ánh mắt lấp loáng, nhếch mép như cười, không biết đang suy nghĩ điều gì.
- Hừ hừ hừ. Ngươi không nói gì a, không dám phản bác a? Ta biết ngay ngươi trong lòng cũng nghĩ Triển Chiêu mới là đại hiệp. Đại hiệp cái rắm ấy, rắm hiệp nghe đúng hơn, ngụy công tử, chân tiểu nhân!
Xuyên qua quầng sáng lấp lóa, dường như nụ cười trên môi nam tử áo trắng càng lúc càng mở rộng.
- Được rồi, bớt nói mấy câu có được không, Triển Chiêu cũng chẳng có ở đây…
- Không, ta cứ nói, có giỏi ngươi cứ đánh ta đi, đánh chết ta đi!
Vạn Nhân Địch ngoác mồm la hét, không hề sợ hãi ưỡn ngực, tuy rằng không thấy rõ gương mặt của nam tử áo trắng kia, nhưng hai mắt vẫn tròn xoe, nhìn chằm chằm vào hướng mặt người nọ như muốn nhào lên cắn xé:
- Ta, ta nói cho ngươi hay, thời nay người có thể làm hào kiệt thiên hạ tâm phục khẩu phục, xưng tụng hắn là ‘Thiên hạ đệ nhất nhân’, người đó chỉ có thể là Bạch Ngọc Đường! Thế nào gọi là hảo hán, thế nào gọi là chân anh hùng, chính là Bạch Ngọc Đường! Sống chết chẳng màng cố hết sức, ngàn năm nghĩa hiệp kết thành tâm, Bạch Ngọc Đường!
- Đừng thấy Ngô Minh ta chỉ là một kẻ khù khờ, nhưng mà ta cũng hiểu được ai là anh hùng ai là cẩu hùng, phải đánh mới biết được! Tên họ Triển kia chỉ cần còn là một kẻ nam nhi, chỉ cần hắn vẫn còn chưa bị thiến, Bạch Ngọc Đường một ngày nào đó sẽ tìm hắn đánh một trận. Đừng có con mẹ nó nhiều lời vô ích, không phải là sợ sao, nếu biết đánh không lại, vậy lủi! Bỏ qua đi! Chạy trốn đi!
Vạn Nhân Địch nghiến răng nghiến lợi chửi mắng, mí mắt càng lúc càng nặng, bất tri bất giác đã ngủ từ lúc nào.
- Đúng vậy, ai là anh hùng ai là cẩu hùng phải đánh một trận mới hay biết!
Nam tử áo trắng nghiến răng kèn kẹt, nhấc mạnh bội đao nhảy vọt ra bên ngoài, lúc vừa lướt qua cánh cửa, dưới ánh đèn dung mạo hắn đặc biệt bắt mắt.
Mày kiếm mắt sáng, đẹp đẽ vô cùng, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường còn có ai chứ?