Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh

Chương 11: Người đẹp đang tắm




Nhắc tới cơ bản là không có chuyện gì giống như nhân viên công vụ Bắc Kinh hiện tại… Nhưng, so với bọn họ còn khá hơn nhiều, ngoại trừ hai ngày một lần luân phiên đóng giữ và huấn luyện hằng ngày, việc này ở trong mắt lão Cao cũng không phải là việc nặng nề khó khăn gì, tóm lại bổng lộc tương đương với huyện trưởng ---- kẻ mà có lúc phải gọi là “Huyện lệnh”, à đúng rồi, gia đình còn được miễn thuế.

Bởi vậy lão Cao rất thỏa mãn, nghĩ tới hắn một người miền núi vốn chỉ biết đốn củi đem bán, đói thì ăn, no dừng lại, hiện tại chi phí ăn uống hết thảy đều không phải lo, yêu bài sáng ngời đi lại trong kinh thành, chuyện lớn nhỏ có người nào dám không nể mặt, ngay cả cha mẹ thân thuộc ở quê nhà cũng được thơm lây, chỗ ở từ thâm sơn dọn đến thị trấn, cuộc sống thoải mái hơn rất nhiều, ngày lễ ngày Tết gì gì đó quan viên trong huyện còn tranh nhau mang lễ vật đến nhà thăm hỏi, thật là cho hắn đủ mặt mũi.

Ai, ai nói thủ trưởng trực tiếp của người ta là Hoàng đế chứ, Thần Sách Doanh là cách gọi của người thông thạo biết rõ quy chế Cấm quân, dân chúng gọi bọn họ đều bằng một câu “Vạn Tuế Quân”!

Thay đổi nghiêng trời lệch đất này làm cho lão Cao cảm kích Hoàng đế không gì sánh nổi, thề nhất định phải làm việc tận lực, báo đáp đại ân đại đức của triều đình với hắn, cho nên cho dù là diễn tập huấn luyện hay làm nhiệm vụ canh giữ, lão Cao bao giờ cũng vất vả nhất, ra sức nhất, ăn khổ cực nhất, qua hai năm lại có thể làm tới Thập trưởng, có một đám huynh đệ thuộc hạ sai sử.

Người thứ nhất vọt vào Biên Tiên Các chính là lão Cao, người thứ nhất giết vào hậu viện cũng là lão Cao, người thứ nhất dẫn huynh đệ thủ hạ tới phụ cận tiểu lâu… đương nhiên chính là lão Cao.

- Lão đại, nơi này có cần vào hay không?

Đồng hương và là bạn bè đáng tin Hạ Đại Đức chỉ vào tòa thủy tạ nằm ở giữa hồ nước hỏi.

- Nói nhảm! Không nghe Diệp thống lĩnh nói sao, cho dù đào ba thước đất trong Biên Tiên Các cũng phải tìm ra người!

- Rõ!

Thập trưởng ra lệnh, hơi thở của Hạ Đại Đức lập tức mạnh mẽ lên, cũng không quản ở trong tòa lâu vũ tinh xảo kia rất có thể là bà hai bí mật của vị quan lớn nào đó, vung tay lên cùng bảy tám huynh đệ hầm hập tiến vào.

Lão Cao trong lỗ mãng có cẩn thận, xa xa nhìn chăm chú cửa sổ lầu các gần mặt nước, đề phòng thủ hạ đi vào tìm tòi thì đối phương nhân cơ hội nhảy qua cửa sổ, lặng lẽ ẩn trong hồ nước.

Qua một hồi lâu cửa sổ không chút động tĩnh, lão Cao phỏng đoán bên trong cũng đã xong việc, quay đầu nhìn.

Ta cắt c*** của đám tiểu tử các ngươi!

Nhìn qua chỗ đám thủ hạ, lão Cao nhịn không được muốn mắng chửi to một tiếng.

Mười anh em thủ hạ của hắn, mười tên ngốc đứng ở cửa chính, bàn chân mỗi người giống như chôn ở đó vẫn không nhúc nhích.

- Hạ Đại Đức!

Lão Cao tức giận, thét lớn tiến tới.

- Ngươi không phải ngay cả mẹ cũng không sợ sao, vật gì khiến ngươi sợ như vậy, ngay cả cửa cũng không dám vào!

Lão Cao xông lên đá một cước, đá văng cửa chính ra bên cạnh, chân còn không có bước qua cửa chính hắn cũng choáng váng!

Trong lầu dĩ nhiên là khuê phòng nữ tử, bốn mặt cẩm chướng tua cờ, trận trận hương thơm, kẻ khác ngửi thấy muốn say mê.

Chỗ đối diện cửa chính dĩ nhiên đặt một thùng tắm, trong thùng tắm vừa khéo có một cô gái đang tắm rửa!

Ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa mở rộng chiếu vào trong, rọi lên thân thể mềm mại trắng trẻo của nàng, ánh sáng nhu hòa như ánh trăng dọc theo đầu vai tuyết nhu chảy xuôi xuống, vòng qua xương quai xanh tới nửa vòng cung hết sức trơn bóng, hai cánh tay như ánh trăng đang vuốt ve làn da đẹp như ngọc ngà, nước chảy trên người như muốn kéo theo ánh mắt của những kẻ nhìn ngắm!

Nhiệt độ nước vừa vặn ấm hơn ánh mặt trời một chút, nàng lười biếng mà nằm bên trong, bởi vì nàng nhấc cao đôi chân phấn quang tinh tế trong thùng, lòng bàn chân lộ ra sáng bóng ôn nhuận, cổ chân nhẵn nhụi hiện lên giống như là dầu tinh, trơn như ngọc, mềm như gấm…

Ánh mắt trời phủ qua thân thể mềm mại của nàng giống như cánh tay của tình nhân, da thịt ngâm trong nước nóng dần dần nổi lên màu hồng, mái tóc thanh tú mây đen tản ra như gương sáng lạn, che khuất đường cong đẹp đẽ động lòng người dưới nước, mặt cười phấn nị trong suốt so với Vũ hoa thạch giấu kỹ trong cung còn trong sáng hơn vài phần!

Cái gì gọi là đẹp?

Tóc mây rối tung, mị nhãn như tơ, môi anh đào hé mở…

Thân thể óng ánh, đôi chân thon dài, mắt cá chân tròn trĩnh…

Bình sinh lão Cao cũng từng ngắm qua một vài mỹ nhân, nhưng cho dù tam cung lục viện mỹ nữ như mây cũng chỉ có một mình Bàng nương nương được hoàng đế sủng ái có thể so sánh được với thiếu nữ này mà thôi.

Mười… không, tính thêm lão Cao là mười một, mười một người đàn ông toàn bộ xem ngây người, ai cũng không nói ra lời.

Mỹ nữ làm như không có gì, giống như trên đời không có chuyện gì khiến nàng khoan khoái dễ chịu hơn so với tắm nước nóng. Mặc dù ngoài cửa có nhiều nam nhân đứng cũng không thèm để ý, mắt phượng long lanh híp lại, ánh sáng con ngươi thâm thúy yêu mị, cặp môi thơm mỉm cười doanh nhiên, dường như đang thưởng thức đường cong cực kỳ duyên dáng của mình.

Hạ Đại Đức “ực” một tiếng, đột nhiên nuốt nước bọt, thiếu chút nữ quên cả hoạt động cổ họng, ho một cái thoáng hoàn hồn, lẩm bẩm nói:

- Đẹp… đẹp quá… giống như Hoàng hậu nương nương.

Lão Cao ừ ừ đáp lại hai tiếng, mới tỉnh ngộ hắn nói cái gì, cả giận nói:

- Thối lắm! Hoàng hậu nương nương đâu thể so được với nàng, chỉ có Bàng quý phi và…

Còn chưa nói xong lại ngây dại.

Cho dù một nam nhân đang tắm rửa, đột nhiên trông thấy rất nhiều hán tử lỗ mãng xông tới chỉ sợ cũng bị hù không nhẹ, nhưng mỹ nữ ngay cả mặt cũng không thay đổi, vẫn ung ung thong thả mà nửa ngồi nửa nằm trong bồn tắm thậm chí ngay cả mí mắt cũng không mở, mặc cho hơn mười đôi con mắt si ngốc dục hỏa cháy bỏng nhìn chằm chằm lên thân hình trơn tuột, trong suốt, không chút tỳ vết của nàng, nàng chỉ chăm chú tới đôi chân thon dài tinh tế của mình, đến khi nước phía trên mặt nước dần tĩnh lặng trở lại mới giơ lên tố thủ thon dài cực kỳ xinh đẹp mà vuốt làn tóc mai qua sau tai, “phốc” cười, quyến rũ cười với mọi người:

- Các vị quân gia, lẽ nào chưa có xem qua con gái tắm rửa?

Giọng nói mềm mại dễ thương, tràn ngập lực mệ hoặc vô tận!

Bị đôi mắt đẹp của nàng quăng tới, chín trong mười vị Cấm quân chao đảo linh hồn, hồn phách chẳng biết bay đi đâu, còn lại hai người đơn giản hai chân run lên, giật giật mình như bệnh sốt rét, trước quần đều ẩm ướt.

Trên mặt mọi người đều có một đôi mắt tham lam, nhìn đăm đăm, hừng hực dục hỏa, mỹ nữ vẫn không để tâm một chút nào, chậm rãi dùng một chiếc khăn lụa màu hồng lau qua thân thể mình, giống như muốn đem tất cả mệt nhọc uể oải của mình toàn bộ đều tẩy trừ trong nước. Nếu như nói đa số nam nhân nhìn thấy mỹ nữ xích lõa, thì đều trở nên giống như một con chó, như vậy mười một người trước cửa, mười một tên đã trở thành sói ---- sói ác… đỏ mắt mà nhìn!