Mặc dù cuộc sống vẫn xuân quang sáng lạng như trước, nhưng tâm tình của người nào đó vẫn không tránh khỏi u ám.
Đứng ở trên sân viện, nhìn những căn nhà nhiều chi chít như sao trên trời nằm xung quanh từ gần tới phía xa xa, những hành lang khúc khuỷu trạm trổ tinh xảo, lại có những vườn hoa đan xen, trăm ngàn loại hoa tươi thắm khoe sắc, rồi nhìn lại mình với một thân trang phục tiêu chuẩn của một gia đinh: áo xanh, mũ quả dưa, giày đen…Xuy Tuyết hung hăng cắn răng một cái, quay đầu tiến vào một gian nhà ở phía sau lưng mình.
Cửa vừa mở ra, hắn vô thức đưa tay lên dụi mắt, cũng bởi ánh sáng chiếu từ cửa vào đại sảnh phản quang lại lên người hắn khiến chói mắt.
Nào là rèm lụa tím, bình phong trắng như tuyết, đất trải thảm gấm năm màu, các đồ sứ trang trí, các tác phẩm điêu khắc, những đồ gỗ bên trong nhà được làm từ gỗ lim, trạm trổ tinh xảo, hoa văn vàng óng, sáng rực rỡ một mảnh. Ở phía trung tâm là một cột nhà nối thẳng lên mái, quanh thân rồng vàng bay uốn lượn, xà nhà làm từ gỗ cây trầm hương trăm năm có một, mây vàng được khắc trạm uyển chuyển trên đó, trong phòng ánh sáng tỏa lên đôi lúc như ánh cầu vồng sau mưa, đồ vật xếp dặt hài hòa khiến người ta không khỏi cảm thán trước cảnh sắc tráng lệ, đã thế tường nhà vì được trát một lớp vôi trắng trộn lẫn bùn mịn và mùn của gỗ đàn hương quý hiếm cho nên hương thơm tỏa ra hàng chục năm không tiêu tan.
Xuy Tuyết thích ứng một hồi, lúc này mới đi xuyên qua đại sảnh, tiến tới phòng ngủ của căn nhà này.
- Thế nào, ngày hôm nay có thể ra phủ đi chơi không?
Trên một cái giường to có thể chứa được năm người, một thiếu niên ăn mặc quần áo đẹp đẽ nằm nghiêng người ra phía ngoài, chân duỗi ra một cách thoải mái, nhàn nhã hỏi hắn.
Mặt Xuy Tuyết cứng đờ lại, rùng mình một cái, không tự chủ thân hình hơi lùi về phía sau.
- Hầu gia, cái…cái này…
- Có chuyện thì nói, có rắm thì phóng, lắp bắp cái cứt gì.
- Dạ, dạ, dạ.
Xuy Tuyết vội vã gật đầu, mồ hôi túa ra từ trên trán chảy xuống.
- Đại quản gia nói, lão gia có lệnh không được phép cho Hầu gia ra khỏi phủ, cho nên…cho nên…
- Cho nên muốn bản hầu chờ đợi ở trong phủ vài ngày nữa hả?
- Dạ!
- Chờ cái mười tám đại tổ tông nhà ngươi!
Thiếu niên kia nhất thời nhảy dựng lên, hét lớn, tiện tay vớ cái ghế con cạnh giường ném về phía Xuy Tuyết.
- Ái, ái…Hầu gia à. Đừng, đừng làm thế a!
Xuy Tuyết vội vàng né sang một bên, nhưng tránh được cái ghế thì cái bàn con bay tới, tránh cái bàn con thì cái ấm trà bay tới, cuối cùng là né tất cả những thứ gì được ném tới.
- Không được, không được a, Hầu gia! Đây là cái nghiên mực Đoan Khê giá những hơn hai nghìn quan tiền…này là cái bình ngọc năm màu mà Vĩnh Yên vương đem tặng... Mẹ nó, cả cái ống đựng bút bằng ngà voi mà hoàng thượng ban tặng cũng ném…
Xuy Tuyết vừa né vừa xót xa. Hắn khó khăn lắm mới tránh đông tránh tây thoát khỏi tấn công của vị Hầu gia trẻ kia, dựa vào góc tường thở dốc. Thấy thiếu niên kia có vẻ đã phát tiết xong, Xuy Tuyết mặt đầy vẻ siểm nịnh, cẩn thận từng bước tiến gần.
- Hầu gia! Tiểu nhân, tiểu nhân thực đã tận lực rồi. Tuyệt không dám lừa dối ngài.
Hắn cố hết sức vẽ cái nét tận lực tận trung vì chủ lên mặt, ra vẻ mình là kẻ vô tội.
- Nhưng chỉ vì lão đại quản gia hắn…hắn cứ khăng khăng không đồng ý. Tiểu nhân thật lực bất tòng tâm, không có biện pháp…
- Được rồi, ta biết ngươi rất trung thành với ta. Lại đây!
Thiếu niên Hầu gia kia vẫy tay ra hiệu.
- Chính vậy, Hầu gia phân phó, tiểu nhân đương nhiên không bao giờ chối từ, dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng tuyệt không nhíu mày.
- Được, được lắm.
- Ai nha, Hầu gia quá khen. Kỳ thực từ lúc nhập phủ tới nay tiểu nhân vẫn trung thành và tận tâm, mặc kệ làm bất kể chuyện gì đều là vì chủ tử, thà mình thiệt thòi đôi chút nhưng đổi lại khiến cho Hầu gia vui lòng là được…
Xuy Tuyết giọng nịnh bợ, lại vô liêm xỉ tự trát vàng trát ngọc lên mặt mình.
- Nghe!
- Dạ?
- Đừng có lải nhải cái con mẹ nó chuyện ra ở đây, mau biến cho ta!
Không đợi hắn “khiêm tốn” xong, thiếu niên Hầu gia kia một cước chuẩn xác đá vào giữa háng của Xuy Tuyết. Chỉ nhe thấy “ái ôi, đau chết mẹ nó đi được ấy” một tiếng kêu thảm thiết, một thân ảnh thất tha thất thểu cố lao ra ngoài, ra đến bên ngoài lại còn dẵm phải bãi nước đái của con chó nuôi giữ nhà, thật là cuộc đời chó cắn.
Vị Hầu gia trẻ tuổi nằm dài trên chiếc giường lớn mềm mại kia, người bốc đầy ngữ khí oán trời trách đất, nếu như nhất định phải dùng từ ngữ để miêu tả tâm tình của thiếu niên này, chắc chỉ có 3 chữ - tức phun máu!
Đến cái thế giới này đã hơn nửa tháng rồi, vận xui hình như chưa bao giờ rời xa thân thể hắn, có lẽ chính xác mà nói, hơn hai mươi hai năm trời thanh xuân của hắn cũng chỉ có ba chữ mới biểu đạt được hết uất ức trong lòng.
Tức phun máu!
Kiếp trước có bao nhiêu thảm, thiếu niên này cũng không muốn nhớ lại nữa, hắn chỉ biết là khi xuyên việt tới thế giới này, hắn mở mắt ra thì thấy chính mình lại đang nằm trong quan tài.
Cũng không phải là quan tài đặt ở linh đường chờ người khác tế bái, mà chính là quan tài đã được đặt xuống hố chôn chuẩn bị được vùi lấp tại bãi tha ma.
Nếu như không phải cái vị phụ thân kia còn không muốn tin rằng con mình có thể dễ dàng chết như vậy, lại nghe được trong quan tài có chút động tĩnh khác lạ nên cái lão nhân đã qua tuổi sáu mưới kia hùng hổ nhảy xuống, cường ngạnh phá cái quan tài, mở nắp cứu hắn ra, bằng không giờ này thiếu niên vừa mới tới cái thế giới này đã bị chôn sống một cách thảm hại không có cái nào thảm hại hơn.
Bằng điểm ấy, hắn có thể nói là một kẻ không may mắn có một không hai xuyên việt tới kiếp trước.
Sau đó, qua hơn nửa tháng giả bộ do bị trọng thương mất trí giớ lúc trước, hắn cuối cùng cũng biết được tình cảnh của mình tại cái thế giới này một cách rõ ràng.
Hắn chính là đã mượn xác hoàn hồn xuyên việt tới một thế giới phong kiến cổ đại.
Đọc đến đây, các người có khi lại cho rằng vận khí hắn còn tốt, hơn gấp vạn lần những kẻ nhập vào xác của thư sinh nghèo hèn yếu đuối hoặc sơn tặc thổ phỉ. Hắn nhập hồn vào xác một kẻ có tiền, có quyền, có một lão cha thật tốt, đã thế lại còn có một vị quý phi được hoàng thượng cực kỳ sủng hạnh làm tỷ tỷ.
Ai nha, thật là quá tốt a, đại nạn không chết lại còn gặp may mắn hạnh phúc cuối đời, tự dưng trở thành một vị quốc cữu của triều đình.
Vấn đề ở đây là các ngươi phải xem hắn là ai a.
Phụ thân của hắn họ Bàng, là quan thái sư đương thời.
Bàng Thái sư! Siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu cấp đại nhân vật phản diện Bàng Thái sư ư?
Không sai.
Hắn lúc này chính là con trai duy nhất của Bàng Thái sư, là kẻ vì dám cưỡng đoạt dân nữ, ức hiếp dân chúng trăm họ, không có chuyện xấu nào không làm, cuối cùng bị cái vị Bao Thanh thiên Bao Chửng kia một đao tiễn lên đường xuống Âm phủ - An Lạc Hầu Bàng Dục.