Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 208




Rừng rậm hoang cốc ờ vùng lân cận kinh đô, lúc này tối đen như mực.

Nghe đồn trong khu rừng bỏ hoang có ma quái cho nên không người nào dám tới gần, mà nơi này chính là địa phương mà Đại Ngư công tử thu thập quái vật gây hạn hán. Ánh trăng lạnh lẽo phủ vây khiến cho núi rừng u ám như bị bịt kín một tầng ánh sáng thảm đạm. Những nơi càng gần quái vật gây hạn hán thì thực vật cây cối xung quanh càng phát quanh co, mà ở đây vào mấy ngày trước, cây cối vẫn còn thẳng tắp, tình huống này thật sự rất là quỷ dị.

Khanh Ngũ cùng kỳ lân, phượng hoàng, lão hổ một đường bay thẳng đến chỗ này, khi bọn hắn đi tới trước mặt quái vật gây hạn hán bị đóng băng thì phát hiện quái vật gây hạn hán bên trong tầng băng trở nên càng thêm dữ tợn một cách kỳ dị, toàn bộ thân thể tràn ra thêm rất nhiều chi tiết, chỉ có cái khuôn mặt khổng lồ kia vẫn bình yên như trước, nhìn vào giống như là đang ngủ vậy.

“Đây là quái vật gây hạn hán kỳ quái nhất ta từng gặp qua.” Kỳ lân kinh dị nói, “Từ yêu khí phán đoán, con quái vật gây hạn hán này thành hình cũng chỉ mới mười mấy năm, nhưng rốt cuộc oán khí phải như thế nào mới khiến cho hắn trở nên khổng lồ vực dậy như thế?”

“Người trong bức họa này có phải chính là bộ dáng của quái vật gây hạn hán khi còn sống hay không?” Khanh Ngũ đem bức họa từ trong cung Đại Bảo bày ra cho kỳ lân nhìn.

“Nếu tiêu trừ oán khí trên tử thi đi, quái vật gây hạn hán cũng sẽ bị tàn rụi à?” Phượng hoàng xen mồm nói, “Phụ thân Đại Bảo tên là gì? Chính là vị hoàng đế giữ bức hoạ này đó.”

“Gọi là Triệu Tuyên.” Khanh Ngũ đáp.

Quái vật gây hạn hán dường như có phản ứng với cái tên này, nằm trong khung băng cũng theo cái tên đó mà giãy dụa.

Kỳ lân nhìn chăm chú quái vật gây hạn hán thật lâu, sau đó dường như đang cùng nó đối thoại: “Ngươi ngàn dặm bôn ba đến tận đây, không tiếc lưng mình đeo ngàn vạn oán hận nguyền rủa khiến bản thân trở thành yêu vật trọn đời cũng chỉ là vì muốn tìm được người kia sao?”

Sau câu nói của kỳ lân đột nhiên xung quanh xuất hiện tiếng rít gào chói tai, làm cho tất cả mọi người phải bịt kín lỗ tai.

“Chỉ vì muốn tìm được người kia, không tiếc biến thành như vậy, là vì muốn cùng hắn rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục sao?” Khanh Ngũ hơi hơi mở mở đôi mắt, “Đây là nỗi oán hận mãnh liệt cỡ nào a!”

Kỳ lân cắt một đường trong bàn tay mình, đem máu nhỏ trên tầng băng, nói: “Ta sẽ mang người ngươi muốn gặp đến đây, để ân oán ngày xưa một lần nữa quật khởi, như vậy, ngươi sẽ bằng lòng bình yên trở về chỗ sâu trong lòng đất, yên giấc ngủ say chứ?”

Kỳ lân huyết lập tức hình thành một tầng kết giới màu đỏ, một lần nữa cuốn lấy tầng băng, quái vật gây hạn hán đang giữa giụa cũng yên tĩnh trở lại.

“Đi đem người kia mang đến đi.” Kỳ lân nói với Khanh Ngũ.

“Nói mang là có thể mang tới sao? Dù sao đối phương cũng là…”

“Việc này không nên chậm trễ, Tiểu Long, ngươi gần đây hình như lại lớn thêm một chút a.” Kỳ lân vỗ vỗ bả vai Khanh Ngũ, “Xem ra lão hổ thân làm ca ca, chăm sóc chiếu cố cho ngươi không tệ.”

“… …” Khanh Ngũ = =

“Đúng vậy đúng vậy, như vậy sữa nai có thể cho thêm nhiều chút chứ.” Lão hổ hưng phấn nâng móng vuốt bự bự.

“Vậy ngươi làm ca ca, một lát cõng đệ đệ ra ngoài đi.” Phượng hoàng sờ sờ đầu lão hổ cười tủm tỉm nói.

————————————

Bọn người Tiểu Thất canh giữ ở ngoài cốc, bởi vì yêu khí trong hoang cốc quá nặng, cho nên chỉ có nhóm thần thú đi vào.

“Thế nào? Ngũ thiếu?” Tiểu Thất thấy Khanh Ngũ cưỡi lão hổ đi ra, liền xông lên hỏi thăm.

Khanh Ngũ đáp: “Phải nhanh chóng đem lão hoàng đế tới đây, phong ấn của quái vật gây hạn hán đã sắp sửa mất tác dụng rồi.”

“Quả nhiên là phụ hoàng lúc tuổi còn trẻ tạo nghiệt…” Đại Bảo sờ sờ cằm, “Nhưng mà hắn che giấu kỹ càng ma không biết quỷ không hay cho tận lúc này, sợ chỉ có thần tiên mới có thể làm được.”

” Kết giới ở đây đã có kỳ lân với phượng hoàng củng cố, cho nên nhiệm vụ mang hoàng đế tới rơi vào trên đầu ta, Tiểu Thất, ta dẫn ngươi đi tìm hắn.” Khanh Ngũ nói, “Ngươi lại đây.”

Nói xong nhảy xuống lưng hổ, dắt tay Tiểu Thất tiến vào trong lùm cây rậm rạp.

Một lát sau, từ trong cây cối bay ra một cái bao hành trang, sau đó phần phật một tiếng, mọi người chỉ cảm thấy một trận gió gào thét lướt qua, chỉ thấy Bạch Long cõng Tiểu Thất trên lưng bay thẳng lên trời, trong nháy mắt biến mất trong đám mây.

“Tiểu Thất, trước mang hoàng đế tới sau đó tới ma giáo, đỡ chúng ta phải ngồi xe ngựa.” Bạch Long ở giữa tầng mây quay đầu lại nói.

“Được…” Tiểu Thất nói thêm, “Tốt nhất hù dọa Mai Băng Triệt một trận!”

Vì thế Bạch Long hợp với tình hình mà phát ra một tiếng rồng ngâm, làm cho Tiểu Thất cười ha ha, cực kỳ hưng phấn.

Đêm khuya hoàng cung vẫn như trước đèn đuốc sáng trưng, thị vệ đứng gác thay phiên công việc nâng cao tinh thần, hiện giờ ma giáo với Nam triều sắp khai chiến. Tiếp đó mấy vị Vương gia liên tiếp bị giết hại, thủ vệ trong hoàng cung bây giờ cực kỳ cẩn mật, mật độ dày đặc.

Rồng bộ vuốt ở trên màn trời đẩy đám mây, khiến cho mây đen che khuất ánh trăng, nó thì mượn cơ hội này hạ xuống, dừng ở trên nóc nhà tẩm cung che khuất bóng, nó nằm ở chỗ này, ngược lại một chút cũng không thấy được. Tiểu Thất lập tức nhảy xuống mình rồng, lẻn vào trong cung bắt người.

Tiểu Thất thân thủ linh mẫn, cho dù là thị vệ phía dưới đông đảo cũng khó đánh ngã hắn, dễ dàng lẻn vào trong tẩm cung——Tẩm cung quả nhiên là chỗ ở của hoàng đế, nội bộ bố cục cũng rất rộng, cung đình tầng tầng lớ lớp. Khiến cho Tiểu Thất ngạc nhiên chính là, bên trong tẩm cung lại bố trí trận pháp, trách không được hầu như không thể nhìn thấy cung nga. Quả thật lão hoàng đế vô cùng vô cùng cẩn thận.

Trong lúc Tiểu Thất đang đánh vật với cơ quan thì không ngờ chuông bạc reo lên hồi chuông cảnh báo, khiến cho đám đại nội thị vệ bên ngoài nghe thấy chạy ùa vào trong

Đám người này tay cầm vũ khí tụ tập hết vào tẩm cung bên này, rồng bộ vuốt tự nhiên cũng phát giác có điều không ổn —— Tiểu Thất chậm chạp không về, thị vệ càng ngày càng nhiều, tất nhiên bên trong có biến!

Rồng bộ vuốt quyết định thật nhanh, lập tức từ chỗ tối nhảy dựng lên, chiếm cứ ở một chỗ trên nóc nhà, bọn thị vệ mắt thấy nóc nhà xuất hiện một con quái vật lớn, dùng ngọn đèn dầu chiếu sáng thì hoảng sợ thấy được một cái vòi nước hung thần ác sát đứng trên cao nhìn xuống, nhất thời khiến cho cả bọn sợ tới mức làm cho nhiều người ngã ngồi trên mặt đất.

“Thiên mệnh biến đổi, thiên tử đổi chỗ.” Bạch Long bày ra dáng vẻ uy nghiêm tuyên bố, rồng ngâm một khiến lòng người hốt hoảng, làm một đám thị vệ kinh sợ đến mức không thể động đậy, mắt mở trừng trừng nhìn Bạch Long quật một đuôi đem nóc nhà tẩm cung hất tung dập nát

Trong hỗn loạn Tiểu Thất nhân cơ hội Khanh Ngũ phá hư cơ quan trong tẩm cung thời cơ lẻn vào chỗ sâu trong phòng, tìm được hoàng đế nửa chết nửa sống.

“A a a!! Đừng!! Đừng!!” Hoàng đế từ phía dưới gối đầu rút ra chủy thủ múa may lung tung.

“Ta không phải tới giết ngươi, chỉ muốn dẫn ngươi đi gặp một người.” Tiểu Thất đi lên ba hát đã khống chế được hắn, đoạt qua chủy thủ, cũng đem hắn từ trên giường túm xuống dưới.

Ngay trong lúc hắn khống chế được hoàng đế thì rồng bộ vuốt đứng trên nóc nhà khua thêm một đuôi bổ ra một cái động lớn, Tiểu Thất ngẩng đầu vừa thấy, không trung trở nên rộng mở sáng sủa hẳn lên.

Hắn nhấc vạt áo kéo theo hoàng đế từ cái động nhảy lên nóc nhà, quả nhiên nhìn thấy bộ vuốt đang uy phong lẫm lẫm.

“A a a a a!! Đó là cái gì!!” Hoàng đế kêu thảm thiết.

“Hoàng mệnh của ngươi đã hết, ta tới đón ngươi trở về thượng thiên.” Rồng bộ vuốt làm bộ nói.

“Rốt cục… Đây chính là kết cục của ta sao…” Hoàng đế lộ ra nụ cười mỉm sầu thảm, lập tức vô lực ngã xuống, “Long thần… dẫn ta đi đi…”

Hắn cho là mình sẽ cưỡi rồng mà đi, ai ngờ là bị móng vuốt rồng xách lên, không khác gì xách con gà con kéo theo hắn bay lên cao thể nghiệm cái cảm giác cực hạn của bầu trời.