Một tuần sau, ngày họp các cán sự về cuộc tuyển duyệt các nhân viên mới cho bộ phận thiết kế.
Lãnh Ngạo Đông liếc qua một đống hồ sơ dài đến nỗi nhìn thôi cũng thấy ám ảnh, số người ứng tuyển hầu như đều là các bậc trung lưu hoặc thượng lưu có điều kiện cả học lực cũng cao không kém. Lưu Quốc đưa từng hồ sơ kiểm duyệt sang cho hắn, tất cả đều là các hồ sơ đã được ban cán sự duyệt qua một nữa chỉ còn quyền quyết định của Lãnh Ngạo Đông.
"Khoan đã" - Lãnh Ngạo Đông đột ngột lên tiếng nói với Lưu Quốc, trang giấy trên tay và hình ảnh hồ sơ đang chiếu trên màn hình đột ngột dừng lại.
"Có gì bất thường sao thưa sếp ?"
"Nhận người này đi" - Lãnh Ngạo Đông khoé môi đột nhiên cười lạnh, ánh mắt ám mị nhìn tấm ảnh kia đó là Bạch Sở Kiều.
Những người trong phòng họp đều tán thành vì thật sự cô gái này rất có tiềm năng nên chẳng ai phản đối về quyết định này.
......
Kết thúc cuộc họp, quay lại phòng làm việc thì hắn nhận được cuộc gọi từ Lãnh Gia, ông có phần tức giận quát hắn đến nỗi Lưu Quốc giật mình vì giọng của ông lớn đến nỗi người đứng cạnh cũng có thể nghe một chút.
"Ông nội, sao ông tức giận với cháu thế ?" - Hắn có phần mệt mõi đưa tay ra hiệu cho Lưu Quốc ra ngoài trước.
"Ngạo Đông có phải cháu muốn ta tức chết đúng không hả ?"
Lúc này, hắn nhớ lại Lâm Triết đã nhắc nhở hắn về cuộc hẹn xem mắt do Lãnh Gia sắp xếp nhưng vì đã gặp Bạch Sở Kiều lúc đó nên hắn quên mất đến tận bây giờ.
"À..cháu nhớ ra rồi, mấy cuộc xem mắt đó ông biết cháu không thích rồi còn gì"
"Cháu à, mày có biết mày đang ở cái độ tuổi mấy hay không hả...ta muốn bế chắt trước khi ta nhắm mắt đấy"
"Được được, cháu sẽ sớm kết hôn theo ý ông thôi mà nên ông hãy thôi tức giận và chờ cháu được chứ"
"Ta cho cháu mười ngày, nếu không thể tìm được đối tượng nào để kết hôn thì đừng hòng gặp ta nữa"
Lãnh Gia tức giận cúp máy sau một câu nói, cả hắn cũng cảm thấy có gì đó hơi phiền phức rồi. Đột nhiên hắn lại nhớ ra và có một ý định xấu xa nào đó, nụ cười gian ác của hắn khi Lâm Triết vô tình mở cửa đi vào nhìn thấy cũng thấy sợ.
---------------------
Nhà hàng Tây Âu - thành phố Hải Thành.
Cái tình huống này thật không đúng chút nào, đúng là cha của cô đã tính trước hết đường đi của cô nên thậm chí còn cho người chờ sẵn ở trước cửa nhà để mang cô đến đây
Hôm nay là ngày xem mắt của Bạch Sở Kiều mà cả bản thân cô cũng không biết, tất cả đều do người cha quý hoá Bạch Thuỵ Quân sắp xếp cho cô.
"Cái gì đây, con không biết hôm nay con đi xem mắt cơ đấy" - Bạch Sở Kiều xoay qua nhìn ông thái độ có chút tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế.
"Thì giờ con biết rồi đấy, hôm nay Lãnh Gia đã gọi và nói rằng muốn ăn cơm cùng chúng ta vì cháu ông ấy đã không đến cuộc gặp hôm nay"
"Sao..Lãnh Gia ?" - Bạch Sở Kiều giật mình đứng bật dậy khiến ông ta hết cả hồn nhìn xung quanh.
Lúc này Lãnh Gia vừa đến nét mặt tươi cười vui vẻ vì cô cháu dâu này ông vốn rất ưng ý.
"Chào cháu Sở Kiều...thật ngại vì cháu ta nó có việc gấp nên không thể đến"
"À..không, cháu không để ý đâu thưa Lãnh Gia"
Lòng cô không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, không gặp cái tên Lãnh Ngạo Đông cô mừng không hết đấy, cô lập tức trở nên tươi tắn một chút vì dù sao đối với lão gia này cô rất có thiện cảm.
Thức ăn được dọn lên, ngay khi cầm đũa thì cô lập tức khựng lại, cả bầu không khí như đóng băng lại với cô. Cái tên Lãnh Ngạo Đông đó đang đứng trước mặt còn chào cô nữa....
"Lại gặp cô rồi...Bạch tiểu thư"
"Là Ngạo Đông đây mà, mau ngồi đi" - Bạch Thuỵ Quân vội vàng đứng dậy gọi nhân viên đến dọn thêm món.
Ngay cả Lãnh Gia còn bất ngờ không nghĩ đến cháu trai ông ấy nói một đằng làm một nẻo như vậy mới vài phút trước còn khăng khăng không thích vậy mà bây giờ đến trước mặt tử tế chào con gái người ta.
Bạch Thuỵ Quân liền kéo kéo tay áo của cô khuôn mặt vẫn cười rỡ ý muốn cô mở miệng chào hắn ta một tiếng cho phải phép.
"Chào Lãnh tổng"
"Hoá ra đối tượng xem mắt của tôi lại là cô Bạch làm tôi rất là bất ngờ luôn đấy"
"Tôi cũng chỉ mới biết cách đây năm phút thôi thưa anh"
Lãnh Ngạo Đông cười lạnh cố ý kéo ghế ngồi sát vào cô khiến Bạch Sở Kiều vô cùng khó chịu. Nhưng tình huống này nhìn nét mặt hai người trưởng lão kia như đang rất vui vì thuận theo kế hoạch vậy.
Hắn lấy ra một cái túi đựng một cây son hàng hiệu là màu mới nhất của hãng mỹ phẩm nổi tiếng Onc đưa ra trước mặt cô khiến ai cũng ngỡ ngàng.
"Tôi đã mua nó và làm quà gặp mặt với Bạch tiểu thư đấy, nhân viên nói rằng chắc chắn cô sẽ thích"
"Nếu tôi nói không thích thì anh sẽ trả lại sao"
"Cái con bé này nói gì kì vậy...Lãnh tổng đừng có để bụng nhé" - Bạch Thuỵ Quân cười cười.
Lãnh Ngạo Đông nhìn cô không rời mắt vẫn khuôn mặt lạnh đó hắn nói nhỏ với cô khiến người kia thật sự muốn rời đi tạo không gian riêng cho họ.
"Nếu cô không thích thì tôi sẽ đập bỏ cả cái tiệm đó"
"Anh.."