Ở một nhà kho cách thành phố Hải Thành khá xa, một đám người đứng trước cửa nhà kho giống như chờ đợi một nhân vật to lớn nào đó đến.
Mộ Uyên bên trong, cả hai tay và chân đều bị trói chặt lại không thể động đậy. Khuôn mặt trắng bệt lộ rõ nét sợ hãi kinh sợ, cô ta nhìn xung quanh rồi cửa nhà kho đột nhiên đẩy ra.
Ánh sáng bên ngoài chiếu trực tiếp vào khiến cô ta đồng thời không nhìn rõ người đàn ông đi vào là ai, cô ta cũng thừa biết rằng đó là Lãnh Ngạo Đông dù có là không nhìn mặt cô ta cũng có thể đoán ra.
"Cô đáng lẽ không nên gây chuyện" giọng nói khiêu khích nhẹ nhàng khiến cô ta nhanh chóng ngước mặt lên nhìn.
Không phải là Lãnh Ngạo Đông mà là Bạch Ngạc Dân, phía sau hắn còn có hơn năm người đi theo cô ta lập tức mở miệng: "Bạch Ngạc Dân..tôi xin anh cứu tôi..Lãnh Ngạo Đông anh ấy nhất định giết tôi mất..tôi không cố ý đẩy cô ta xuống đâu..".
Bạch Ngạc Dân nhỏ tiếng ngồi xuống gần cô ta: "tôi đến đây..đương nhiên là phải cứu cô, nếu không phải tôi lo nghĩ về cái miệng của cô sẽ khai ra hết thì còn lâu bổn thiếu gia mới đến cái nơi rác rưỡi này..".
Mộ Uyên mỉm cười vui mừng liên tục gật đầu, người đàn ông mặc vest đen với vết sẹo trên mặt khá đáng sợ bước lại cởi trói cho cô ta và đưa ra ngoài.
Một lúc sau, bọn họ rời đi không để lại chút tung tích thì Lãnh Ngạo Đông vừa đến. Trước mặt hắn là đám người đang nằm ngất xĩu trên mặt đất có vẻ như tất cả đều bị đánh lén từ phía sau.
Lục Dạ Thần từ trong xe đi ra, hắn nhìn xung quanh rồi nhẹ nhàng nói: "tôi đã nói cậu đừng xem thường người của Bạch Gia mà..".
Lãnh Ngạo Đông lạnh giọng nhìn sang hắn nói: "tôi nhờ cậu một việc".
Lục Dạ Thần: "hả?..nhờ tôi"
Lãnh Ngạo Đông nói nhỏ với Lục Dạ Thần gì đó rồi cả hai gật đầu lái xe đi mỗi người một hướng.
Quay lại Bạch Sở Kiều, cô thờ thẫn ngồi như người mất hồn trước cửa sổ bệnh viện. Nữ y tá hay bác sĩ gì cũng không dám đi vào khuyên nhũ, Lạc Tư Nhiên đi đến nói: "mọi người làm việc đi tôi vào trong khuyên cậu ấy".
Bạch Sở Kiều không còn khóc cũng không còn những nụ cười hồn nhiên bình thường nữa, trong ánh mắt của cô tràn ngập một màu lạnh lùng khiến người ta thương lòng thật sự.
Lạc Tư Nhiên: "cậu..thật sự khoẻ chứ ?".
Bạch Sở Kiều cười nhẹ nhàng: "đừng lo..Tư Nhiên có phải cậu đã làm chủ tịch của Bắc Á rồi không ?".
Lạc Tư Nhiên hơi đơ người ra: "cậu sao vậy Sở Kiều".
Bạch Sở Kiều đột nhiên xoay người nhìn vào Lạc Tư Nhiên nghiêm túc: "cậu giúp mình một lần được chứ.. mình muốn làm người lãnh đạo của Bạch Thị".
Lạc Tư Nhiên ngẩn người nhìn cô: "cậu..cậu chắc chứ đây không phải là trò chơi".