Bạch Sở Kiều từ trên lầu đi xuống, bà quản gia nhanh chóng chạy lại đỡ cô
"thiếu phu nhân tôi tưởng cô trên phòng nghĩ ngơi".
Mộ Uyên nghe thế ngay lập tức đứng dậy nhìn chầm chầm Bạch Sở Kiều, ánh mắt cả hai người cứ như kẻ thù truyền kiếp gặp nhau vậy. Cô nhẹ nhàng đi lại ngồi xuống nói
"cô là bạn của chồng tôi à..mời cô ngồi".
Một câu nói cũng đủ rõ ràng rằng Bạch Sở Kiều cô là vợ và chính là nữ chủ nhân của căn nhà xa hoa này, cô ả nhìn lim lim đôi mắt ngồi xuống cố gắng kiềm chế sự nóng giận mà nói
"Bạch tiểu thư..tôi nghĩ sau này chúng ta sẽ gặp nhau rất thường xuyên đấy".
Giọng điệu của Mộ Uyên có phần ám mị khiêu khích cô khẽ nhíu mày không vui nhìn sang quản gia
"Lãnh Ngạo Đông sẽ về ngay thôi..cứ để cô ấy ở đây chờ đi".
Bạch Sở Kiều đi đứng vô cùng cẩn trọng không dám đi nhanh cũng không dám lùi mạnh điều này khiến cho cô ả ta có chút nghi vấn khó hiểu.
Một lúc sau, Lãnh Ngạo Đông quay về định lên phòng thăm Bạch Sở Kiều ngay nhưng lại gặp phải Mộ Uyên đang đứng trước mắt vẻ mặt mong chờ.
"Cô tới đây làm gì ?" Hắn lạnh giọng nhìn cô ta.
"Em có chuyện muốn nói...liên quan đến vợ anh đấy muốn nghe không"
Mộ Uyên chậm rãi đến gần nhỏ giọng vào tai hắn.
Trong thư phòng, Mộ Uyên đối diện hắn cũng có chút run người nhưng vẫn cố cười nhẹ giọng nói
"em nghe nói mẹ của Bạch Sở Kiều chết vì bệnh...nhưng thật sự thì không phải".
Lãnh Ngạo Đông kiên nhẫn nói: "cô muốn nói gì ?"
Mộ Uyên: "em có một điều kiện..nếu anh đáp ứng em sẽ nói cho anh nghe những gì mà em biết".
Lãnh Ngạo Đông trầm lạnh nhìn cô ta một lúc: "nói đi điều kiện gì".
Mộ Uyên: "em muốn ở lại đây..một tuần thôi.."
Lãnh Ngạo Đông định từ chối ngay nhưng lại quyết định đồng ý: "được..cô nói đi".
"Hôm đó em bị thương nên vào bệnh viện khám nên gặp Hướng Thiệu Sương cũng ở đó..bà ta lén lút mua chuộc y tá mà một mình đi vào trong em không biết như thế nào bên trong nên mới theo bà ta đến tận cửa sau cầm theo cả kim tiêm chứa thuốc diệt sâu nữa..sau một lúc thì em nghe mẹ của Bạch Sở Kiều qua đời..chuyện này không thể là trùng hợp đúng không"
Mộ Uyên kể lại một cách liền mạch rõ ràng..
"Sao cô lại nói cho tôi nghe" Lãnh Ngạo Đông lạnh lùng nhìn cô ta.
"Em chỉ muốn ở cạnh anh thôi..một thời gian ngắn cũng được em biết anh sẽ hứng thú với chuyện này mà đúng không"
Mộ Uyên lại gần sát mặt thì thầm vào tai hắn.