Bây giờ, mặc dù cô đang nhảy, nhưng cô không thích bị quá nhiều người nhìn chằm chằm, thậm chí cô còn cho rằng bộ trang phục biểu diễn mà mình đang mặc là quá hở hang, hơn nữa cô cũng nghĩ rằng bộ trang phục biểu diễn sẽ đột nhiên rơi khỏi người cô.
Tất cả những gì cô có thể nghĩ đến bây giờ là hình ảnh cầu khẩn của Ngọc Đóa Nhi trước khi cô ấy bước lên sân khấu, Ngọc Đóa Nhi nói rằng cô ấy phải cười khi nhảy.
Do đó mặc dù trong lòng cô sợ, lại xấu hổ, nhưng cô chỉ có thể kiên trì đến cùng, vừa nhảy, vừa nỗ lực cười.
Nhưng Lục Thanh Uyển không biết rằng, chính nụ cười xinh đẹp của cô phối hợp động tác thu hút và khiêu khích người khác, điều này chỉ có tác động thị giác nhiều hơn.
Sau đó, không biết từ đâu một người đàn ông hét lên. “Cởi đồ”
Giọng này giống như là kíp nổ, toàn bộ khán giả cùng nhau hét lên “Cởi đồ”.
Nghe đến đây, trong lòng trở nên hoảng loạn.
Mặc dù cô nhảy như một vũ điệu khiêu dâm, nhưng không phải là vũ điệu cởi đồ.
Ở một nơi không ai để ý, ánh mắt Lục Thanh Uyển lộ ra vẻ xấu hổ và hoảng sợ, cô chỉ muốn hoàn thành một điệu nhảy như thế này và rời khỏi sân khấu.
Chỉ là giọng nói bên tai kêu “Cởi đồ” càng ngày càng lớn.
Nhưng vào lúc này, không biết từ đâu xuất hiện một nhóm người mặc áo vest đen, hơn nữa động tác rất nhanh giống nhau bao vậy toàn bộ hiện trường.
Lục Thanh Uyển vẫn đang nhảy, bởi vì cô chỉ muốn tự thôi miên mình, cô ấy không nhìn thấy gì, kể cả khán giả ngoài sân khấu, cô chỉ nghĩ rằng mình là người duy nhất nhảy, như vậy mới giảm nhẹ các đồng tác của cô.
Nhưng vừa mới bắt đầu, biến hóa trên sân khấu này không có cảm giác.
Đến khi có giọng người đàn ông trầm thấp truyền đến “Toàn bộ quay lưng lại, không được nhìn sân khấu”.
Mọi người vừa mới bắt đầu đều kinh ngạc và không đồng ý, thậm chí kêu gào, “Dựa vào cái gì, họ là ai”.
Nhưng mà rất nhanh, mọi người ở đây đều rõ, họ không phải đùa.
Bởi vì với âm thanh của một tiếng súng, một trong những ngọn đèn ở trung tâm của sân khấu đã trực tiếp vỡ tan.
Mọi người có mặt đều la hét dữ dội, và hỗn loạn.
Lúc này, Lục Thanh Uyển đã ngừng nhảy, cô đứng cứng đơ trên sân khấu, cô càng thêm hụt hẫng.
Rốt cuộc là chuyện gì.
Lúc nay giọng người đàn ông trầm thấp lại truyền đến, “Toàn bộ quay lưng lại, không được nhìn sân khấu, sau đó cút đi”.
Lần này, không có ai nghi ngờ nữa rồi.