Đế Lạc Sâm là lần đầu tiên, lúc bắt đât động tay vẫn chưa quen, chỉ là hạt dẻ bóc lấy thịt đều là gồ ghề, đến móng tay của anh cũng đều màu vàng của thịt, trước đây anh chán ghét nhất, chỉ vì anh có bệnh sạch sẽ.
Nhưng lúc này anh chau mày, lấy thịt hạt dẻ đút bên cạnh môi người phụ nữ này, người phụ nữ dường như đáng yêu như con chuột đến ngón tay ăn cũng cắn, sau đó trong miệng thỏa mãn nhai hạt dẻ, Đế Lạc Sâm cảm thấy ngón tay ngứa ngáy, đến tim cũng ngứa ngáy.
“Đây là tôi ban ân cho cô” Đế Lạc Sâm bỗng dưng nói rằng, chỉ là ánh mắt anh lộ ra vẻ sáng ngời, xem ra tâm trạng của rất tốt.
Nếu như bình thường, Lục Thanh Uyển khẳng định không nói gì, ầm thầm mắng người đàn ông này biến thái và tự kỷ.
Nhưng bây giờ, Lục Thanh Uyển lại không nghe thấy, Đế Lạc Sâm chỉ có thể “tự mình kiếm chuyện vui đùa và thỏa mãn với chuyện đó”
Mãi đến sau, Đế Lạc Sâm càng bóc vỏ càng hưng phấn, dường như cảm giác đúng ăn này, nhìn cô giống như con chuột đang ăn đồ, anh chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Tục ngữ nói, khéo tay hay làm, Đế Lạc Sâm bóc xong mấy dĩa hạt dẻ, cho đến khi người phụ nữ này không chịu cắn ngón tay và hạt dẻ anh đưa, xem ra lúc này đã ăn no rồi, trình độ bóc vỏ của Đế Lạc Sâm rất hoàn hảo.
Ánh mắt anh lộ ra vẻ tiếc nuối.
Nhưng lại nhìn thấy thùng rác dưới chân đã chất đầy vỏ hạt dẻ, anh đột nhiên cảm thấy anh như vậy thật sự quá lỗ.
Cả đêm trở thành anh hầu hạ đồ ngốc này.
Điều này hoàn toàn vi phạm dự tính lúc đầu anh ký với đồ chơi anh, anh muốn cô ấy hầu hạ anh, anh chính là chủ nhân của cô.
Chỉ nghĩ đến đây, ngón tay Đế Lạc Sâm bóp khuôn mặt người phụ nữ đang mơ hồ, kiêu ngạo nói rằng, “Đợi cô tỉnh lại, cô cần trả lại cho tôi”.
Lục Thanh Uyển mê man một ngày một đêm, đợi lúc cô tỉnh dậy, cô cảm thấy mắt rất nhức.
Cô ấn đầu cũng cảm thấy rất đau.
Chỉ đến khi cô nhìn xung quanh, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, cô mới tỉnh táo lại, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.
Thì ra cô vẫn đang ở trong phòng người đàn ông biến thái kia.
Cô nhìn đồng hồ trên bàn, vỗn dĩ đã 10 giờ trưa.
Người đàn ông đó không ở đây.
Nhưng thời gian cô muốn gặp anh là bắt đầu 6 giơ tốt. Nghĩ đến đây, Lục Thanh Uyển tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, Lục Thanh Uyển chau mày, nghĩ đến hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cô dường như chỉ có ký ức mơ hồ.
Cô chỉ nghe bản thân trong bồn tắm lạnh đến mức cảm thấy như sắp chết vậy, cô thậm chí đến cuối cùng có cảm giác an toàn nhanh được giải thoát, mãi đến khi có bóng dáng mơ hồ ôm cô dậy.
Sau dó cô không nhớ gì nữa, chỉ cảm thấy toàn thân lúc nóng lúc lạnh, khó chịu vô cùng.
Đúng rồi, cô có phải đã khóc.
Lục Thanh Uyển càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, sau đó dứt khoát tạm thời không nghĩ nữa.
Chỉ là đột nhiên, cô cảm thấy trong miệng ngọt ngào, dường như có dư vị vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi miệng cô.
Đợi chút.
Đây là vị kẹo hạt dẻ.
Lẽ nào tối qua, cô vẫn ăn kẹo hạt dẻ