Thiên Giới Bảo Bối: Tổng Tài Đế Quốc Yêu Sâu Đậm

Chương 35: 35: Tôi Là Người Của Đế Thiếu




Mẹ sắp xếp buổi này căn bản không phải xem mắt, mà là để bản thân trở thành món đồ chơi cho người khác thưởng thức.

Cô bây giờ cuối cùng rõ người phụ nữ kia rồi, phụ nữ lui tới ở dâu vì sao lại nhìn cô như vậy.

Vì nơi này căn bản là nơi cung cấp người chơi, hơn nữa là loại có liên quan đến phụ nữ.

Lục Thanh Uyển cả người cứng đờ đứng tại chổ, nghe được giọng sếp Tôn cười nói truyền đến tai cô, “Thanh Uyển đến đây”.

Lúc này, Lục Thanh Uyển cũng chơi trò may rủi.

Nếu như là buổi xem mắt, cô sẽ tham gia, đều là tôn trọng trên cơ sở hai gia đình, bất luận thành công hay thất bại. Cho dù cô biết, nếu như cô thất bại, mẹ cô nhất định sẽ giận dữ.

Nhưng bây giờ không phải xem mắt mà là đối phương chỉ con bản thân là người phụ nữ tiếp rượu vui chơi, vậy thì cô không muốn đồng ý.

Lúc Thanh Uyển muốn xoay người rời đi, nhưng Thanh Thanh chỉ tìm được khoảng trống, đứng sau đẩy Lục Thanh Uyển, đẩy Lục Thanh Uyển về phía trước.

Giọng nói nịn hót của Thanh Thanh truyền sau lưng Lục Thanh Uyển: “sếp Tôn, phu nhân nhà tôi nói rồi, tiểu thư phiền ông chăm sóc nhiều hơn”.

Lục Thanh Uyển trong lòng đau xót, như bị một con dao cứa thật sâu vào tim, nhưng không ai có thể nhìn ra trái tim của cô đang rỉ máu.



“Người đẹp tự nhiên như vậy, tôi sẽ chăm sóc thật tốt”.

Thanh Thanh nói xong rời đi, canh ở của chính, có hai vệ sinh riêng của nhà đi cùng cô ta, vì vậy cô ta sợ Lục Thanh Uyển chạy mất.

Lục Thanh Uyển gan to, ngang ngược nói rằng: “Sếp Tôn, tôi không thích hợp tham gia buổi như vậy, tôi có việc bây giờ cần đi, hy vọng ông chơi vui vẻ”.

Nhưng không ngờ, cô vừa xoay người rời đi, sau lưng truyền đến ly rượu vang bị đập xuống đất.

“Muốn đi Lục tiểu thư nếu đã như vậy không nể Tôn tôi, cô đến rồi thì ở lại, để tôi chơi vui vẻ”.

Lục Thanh Uyển giật mình, người này bây giờ rõ ràng muốn làm càng.

“Các ngươi đứng ngây ra đó làm gì?” Tôn Trọng Nghênh cười nói.

Và ngày sau khi cô dứt lời, mấy người phụ nữ vừa ngồi bên cạnh Tôn Trọng Nghênh đứng dậy, mỉn cười xúm lại Lục Thanh Uyển, kéo Lục Thanh Uyển xuống.

Lục Thanh Uyển đơn thân yếu ớt, cô chỉ có một người, làm sao có thể chịu được lực kéo mạnh mẽ của những người phụ nữ này, nhất là khi cô bị đè ở trên sô pha cổ tay bị véo chảy máu tươi.

“Các người làm gì vậy thả tôi ra” Lục Thanh Uyển giãy dụa, nhưng giây tiếp theo eo của cô đã bị Tôn Trọng Nghênh ôm chặt, mùi rượu và mùi mồ hôi, cũng mùi nước hoa trộn lẫn với nhau xộc vào trong mũi, Lục Thanh Uyển xém chút nữa buồn nôn.