Thiên Giới Bảo Bối: Tổng Tài Đế Quốc Yêu Sâu Đậm

Chương 33: 33: Kiểm Hàng




Lục Thanh Uyển chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần kiệt quệ, cô được nuôi dưỡng như súc vật, sau đó lớn lên bị “bán” và vì tiền

Lẽ nào trong lòng mẹ, ngoài lợi ích của bản thân, không có bất cứ tình cảm gì sao?

Lục Thanh Uyển nắm chặt tay, “Mẹ, nếu như mẹ cảm thấy con nhất định phải trả ơn cho mẹ, vậy thì gả cho sếp Tôn cần bao nhiều tiền, con có thể không gả cho sếp Tôn”.

Triệu Oánh Viện cười lạnh và nói: “Sao cô là muốn trả tiền cho cô sao, cô trả nổi không, nếu như cô gả cho sếp Tôn, sếp Tôn sẽ trả cho bố cô 1 triệu nhân dân tệ giao dịch đơn hàng”.

1 triệu nhân dân tệ hôn nhân này căn bản cô bị bán với giá 1 triệu nhân dân tệ.

Lục Thanh Uyển cố gắng để bản thân không khóc, “Mẹ có thể cho con thời gian, con sẽ nổ lực kiếm tiền, sẽ giao cho mẹ, con chỉ là khôn muốn gả cho người con không thích”.

“Nha đầu chết tiệt, dựa vào cô, 1 triệu cần kiếm đến lúc nào, tôi nuôi cô hơn 20 năm rồi, có thể không nuôi được cô, cũng không đợi được cô. Càng đừng nhắc đến những năm nay tôi nuôi cô tốn tiền, cô ít nhất cũng nợ tôi 5 triệu cô xem cần kiếm tiền trả lại cho tôi, cô xem tôi là quá ngu ngốc sao” Triệu Oánh Viện dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lục Thanh Uyển, cũng không muốn phí lời với con nha đầu này, nói trực tiếp với Thanh Thanh, “Cô ta nếu như không thay, cô để người giữ cô ta lại thay”.

Triệu Oánh Viện nói xong rời đi, bà ta không muốn ở cùng con nha đầu này quá lâu, tránh xui xẻo.

Thanh Thanh kiêu ngạo nhìn nhị tiểu thư không được cưng chiều trước mặt, khóe miệng vẽ ra một tia châm chọc, “Nhị tiểu thư, còn không chịu thay quần áo sao? Nếu không thì tôi”. Đị vị của nhị tiểu thư và đại tiểu thư trong nhà là một người là trời, một người là đất.

Đại tiểu thư được nâng cao trong lòng bàn tay, ông chủ và phụ nhân cưng chiều, vị hôn phu cưng chiều.

Nhị tiểu thư lại là con riêng, không được cưng chiều, chỉ có thể bị người ta đạp dưới chân.



Nói là Phượng hoàng, nhưng mà cũng chỉ là chim trĩ thôi, cũng muốn làm tiểu thư.

Lục Thanh Uyển chỉ biết tê liệt ôm quần áo, lắc đầu nói: “Không, tôi đi thay”. Nhân tiện cô đóng cửa lại, nhưng khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn, những giọt nước mắt cô cố gắng kìm nén lại rơi xuống từ khóe mi, giọt sương rơi xuống.

Nhưng cô chỉ có thể giống như một con thú nhỏ bị thương và bị oan ức lén lút ngồi xổm trong góc lặng lẽ khóc, liếm vết thương chôn giấu trong lòng.

Mười lăm phút sau, Lục Thanh Uyển mặc quần áo mở cửa ra.

Thanh Thanh khinh thường nhìn Lục Thanh Uyển, khuôn mặt trong sáng này chắc chắn sẽ câu dẫn rất nhiều đàn ông lao về phía cô, chưa kể cô còn ăn mặc hở hang phù phiếm như vậy, lộ ra vẻ trắng nõn mịn màng vốn có, điều này không lâu sau càng câu dẫn người khác có phải không?

Nhưng vẻ mặt của Lục Thanh Uyển lại cực kỳ bình tĩnh, không có một tia ý cười.

Thanh Thanh trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng, không phải chỉ là bán đi thôi sao? Chỉ có như vậy còn khăng khăng lộ ra dáng vẻ tiểu thư.

Phu nhân nói tôi trang điểm cho cô. Thanh Thanh nhác dùng từ “Nhị tiểu thư”.

Lục Thanh Uyển trực tiếp lướt qua cô, không hề dừng lại, giống như không nghe thấy.

Cô không nhìn ra được sự giễu cợt và khinh thường của Thanh Thanh, nhưng cô không muốn nói gì thêm với Thanh Thanh.

Trong gia đình này, Lục Thanh Uyển có lúc không khỏi cười khổ nói, cô là người thừa.