“Ừm, một người yên tâm, tôi đã làm xong các biện pháp rồi. Đợi sau khi tôi an toàn trở về, tôi sẽ đến tham gia hôn lễ của anh với chị gái, làm phụ dâu của chị gái”. Lục Thanh Uyển cười nói, nhưng cô có một cân vẫn chưa nói ra, chỉ là trong lòng âm thầm nghĩ, sau một tháng cô sẽ hoàn toàn quên anh ta.
“Trên đường bình anh”. Triệu Đật Đông không biết trong lòng mình có cảm giác thì là rốt cuộc là như thế nào, nhưng chỉ có thể đưa ra lời chúc phúc.
“Được rồi, cám ơn”.
Nói xong, Lục Thanh Uyển cúi đầu, âm thầm rời đi.
Cô không dám nghe giọng hai người vui vẻ và ngọt ngào sau lưng.
Lục Thanh Uyển, anh ta không thuộc về cô.
Cô thật sự cần hoàn toàn quen anh ta.
Nhà họ Hứa là một trong những gia đình giàu có ở thành phố D.
Mà ở thành phố D không ai không biết, Triệu Đật Đông chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hứa.
Chị gái Lục Thanh Sương của cô là vợ chưa cưới của anh ta, mấy ngày trước họ vừa tổ chức lễ đính hôn.
Qua bao lâu nữa, họ sẽ kết hôn.
Sự kết hợp giữa họ giống như cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích cuối cùng cũng tìm được hoàng tử đẹp trai, cái kết được định sẵn là hạnh phúc.
Nói đến đây, duyên phận của họ là bắt đầu từ đời mẹ ruột của chị gái và mẹ ruột của Triệu Đật Đông.
Nghe đền, mẹ ruột của chị gái Triệu Lê Ngọc và mẹ ruột Triệu Đật Đông là Tôn Lệ là chị em gái, vì vậy lúc hai người mang thai, đã đĩnh sẵn, nếu như một nam một nữa sẽ đính ước, lúc đó hai người đổi ngọc bội cho nhau.
Chỉ là sau khi Triệu Lê Ngọc sinh Lục Thanh Sương thì qua đời, lúc đó Tôn Lệ ở nước ngoài.
Năm đó, mẹ ruột của cô Triệu Oánh Viện chỉ 3 ngày sau khi Triệu Lê Ngọc mất thì đưa cô ta đến nhà họ Lục.
Vì vậy từ nhỏ đến lớn, cô đều bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Vì cô ta là con riêng.
Nghe nói cô và chị gái là cùng sinh một ngày, hơn nữa là ở cùng một bệnh viện.
Quan trọng là, mẹ ruột của cô Triệu Oánh Viện là mẹ ruột của Lục Thanh Sương là chị em cùng cha khác mẹ.
Người ngoài đều cho rằng, Lục Thanh Uyển cô là được cưng chiều.
Nhưng trên thực tế, 20 năm nay, cha đều luôn coi thường cô.
Đến mẹ ruột của mình dường như toàn bộ yêu thương đều tập trung trên người chị gái, dường như chị gái mới là con ruột của bà ấy, bà mắc nợ chị gái đều bồi thường gấp mấy lần, nhưng cô trở thành người ngoài.
Nhưng cô vẫn luôn an ủi bản thân, mẹ ruột nên yêu bản thân cũng không sao, chỉ là bà muốn bù đắp cho chị gái.
Hơn nữa, chị gái đối với mình rất tốt.
Chị gái đối với cô là dịu dàng độ lượng.
Vì vậy cô càng không thể làm hại chị gái.
Hơn nữa, mẹ ruột từ nhỏ đều nói bên tai cô, bản thân và mẹ ruột đối với chị gái có chịu thiệt, vì vậy nhất định cần nhường chị gái nhiều hơn.
Lúc này, Lục Thanh Uyển chỉ biết cúi đầu, trong mắt lộ rõ nỗi buồn.