Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài

Chương 52: Phong Ba.




Âm Mưu Đăng Tải Ảnh Liên Tiếp Cố Nhược Hy biết Lục Nghệ Thần lợi hại nhưng không biết anh lợi hại đến mức nào, càng không biết rằng mối quan hệ giữa cô và Lục Nghệ Thần bị lộ ra ngoài đủ để hủy sạch cuộc đời của cô.

Cô giếng như một chú đà điều chỉ biết nhốt mình trong phòng bệnh của mẹ, mặc kệ cho thế giới bên ngoài có náo loạn đến đâu cũng vờ như không biết.

Đến ngày thứ tư, lại một tắm ảnh được tung ra. Mà chủ đề của hung thủ đã hạ xuống một dấu chấm câu hoàn mỹ.

Trong bức ảnh này, là hình ảnh cô và Lục Nghệ Thần dùng bữa tại nhà hàng ngày hôm đó, tuyên bố cô là bạn gái mới của anh.

Đây là những tắm ảnh bị người ta chụp lén sau đó xếp thành một tắm ảnh gồm chín khung hình.

Kiều Khinh Tuyết chỉ vào tắm ảnh trên điện thoại: “Có Có, trong bức ảnh chẳng phải hiển thị ngày mà Lục thiếu tuyên bố cậu là bạn gái mới của anh ấy sao? Còn có thời gian của những tấm ảnh khỏa thân kia, rõ ràng đang nói cậu vừa quen Lục thiếu vừa cùng nhiều người đàn ông khác ái muội. Đồng thời, một trong những tấm ảnh còn chụp được Kỳ thiếu và Lục thiếu trong cùng một căn phòng, quần áo không chỉnh tề, có người còn nói rằng cậu… cậu…”

*2P chứ gì? Mình thấy rồi.” Cố Nhược Hy thật bái phục bản thân, vậy mà cô vẫn có thể bình tĩnh nói ra hai chữ kia.

“Cố Cốt Cần phải báo cảnh sát rồi! Thật quá đáng rồi!” Kiều Khinh Tuyết tức đến sắp khóc.

Âm Mưu Đăng Tải Ảnh Liên Tiếp “Báo cảnh sát? Rồi nói sao? Bôi nhọ danh dự? Một khi anh ta đã làm vậy thì đã biết trước hậu quả rồi, chắc chắn anh ta đã có chuẩn bị trước. Chưa kể, người mà anh ta bôi nhọ không chỉ có mình mình, còn có…”

Lục Nghệ Thần.

Kỳ Thiếu Cần dùng phương thức ác độc của anh ta để báo thù cô và cả Lục Nghệ Thần.

Cô không biết giữa hai người họ có ân oán gì mà bản thân lại trở thành thanh kiếm của Kỳ Thiếu Cần trong việc đả kích Lục Nghệ Thần.

Lục Nghệ Thần đang quen với một cô gái có đợi tư thối nát, đối với danh dự của anh mà nói đây chính là một vết nhơ nghiêm trọng.

Cố Nhược Hy không phải một người làm ăn nhưng cũng biết được danh dự đối với một thương nhân quan trọng đến mức nào.

“Cố Có, làm sao đây? Nếu như bây giờ Lục thiếu đứng ra làm tẩy trắng cho anh ấy thì cậu xong đời thật rồi! Nghe nói ở trường có không ít ký giả canh chừng. Còn có, lúc qua đây mình có ghé ngang nhà cậu, trước cửa nhà cậu cũng toàn là ký giả. Nhưng mà mình thấy ở cổng bệnh viện có rất nhiều bảo vệ chặn đám ký giả ở ngoài rồi. Xem ra hiện tại chỉ có bệnh viện là nơi an toàn nhất thôi, cậu đừng ra khỏi cửa đấy. Vả lại đây là bệnh viện dành cho quý tộc nên đám ký giả không dám làm liều, sợ đắc tội với người quyền quý nào đó trong bệnh viện…nhưng mà đây cũng không phải cách giải quyết lâu dài, trốn được một ngày chưa chắc đã trốn được hai ngày.”

Cố Nhược Hy khổ não bưng lấy đầu rồi vùi vào khuỷu tay: “Sao lại xảy ra chuyện này, rốt cuộc mình đã đắc tội với ai chứ?”

Cố Nhược Hy sắp sụp đổ rồi, cả ngày đều trốn trong phòng bệnh nhưng lại không có chút tâm trạng để đọc sách. Cô cầm sách lên nhưng những gì cô thấy không phải chữ mà là từng tấm ảnh chiếu đi chiếu lại trong đầu cô, còn có những lời trách mắng khó nghe của người khác…

Hình như dạo gần đây dì Từ rất bận, mỗi ngày bà đều phải ra ngoài hơn một tiếng mới trở về. Dì Từ là người mà Triệu Mặc sắp xếp qua chăm sóc cho mẹ cô, là mối quan hệ duy nhất có liên quan đến Lục Nghệ Thần. Điện thoại của cô đang ở chỗ Mộc Phong và số điện thoại của Lục Nghệ Thần cũng nằm trong đấy.

Thật sự cô rất muốn hỏi xem ý tứ của Lục Nghệ Thần như thế nào, muốn hỏi thử anh sẽ vì bản thân mà đồ hết toàn bộ lỗi lầm lên người cô hay không. Cô lo sợ anh sẽ làm như vậy.

Nhưng khi cô hỏi dì Từ về số điện thoại của Triệu Mặc, bà chỉ lắc đầu. Trước giò dì Từ đều ít nói mà im lặng làm việc, chưa bao giờ nhiều lời.

Cố Nhược Hy cực kỳ phiền muộn, cô còn tưởng chỉ cần trốn tránh vài ngày thì đám người đó sẽ không chú ý đến cô nữa.

Cố Nhược Dương xuống lầu đi chơi nhưng đến giờ vẫn chưa quay về.

Nhược Hy lo lăng đi qua đi lại trong phòng bệnh, cô nhờ dì Trần tìm giúp nhưng sau khi trở về thì bà lại bảo rằng không tìm thấy Cố Nhược Dương trong công viên.

Cô chịu không được muốn chạy ra ngoài tìm nhưng lại sợ đám ký giả trước cổng bệnh viện sẽ bao vây lấy cô. Đúng lúc cô định nhờ dì Trần đi tìm kiếm lại một lần thì trạm y tá lại báo rằng cô có điện thoại.

Cô y tá bắt đầu phê bình một cách kín đáo: “Điện thoại trong trạm y tế sắp trở thành điện thoại chuyên dụng của cô rồi. Cô quen biết với nhiều người có tiền như vậy, chẳng lẽ không mua nổi một chiếc điện thoại sao?”

Âm lượng của y tá vô cùng nhỏ nhưng Cố Nhược Hy vẫn rõ ràng nghe được.

Cô nhắc điện thoại lên, bên trong truyền đến tiếng cười yểu điệu của Lâm Hâm: “Cố Nhược Hy, muốn tìm được cô thật không để dàng. Nếu không gọi vào bệnh viện cũng không tìm ra cô.”

“Muốn nói thì thì mau nói!” Cố Nhược Hy không có tâm trạng vòng vo tam quốc với Lâm Hâm.

*Ò! Nếu không điều tra về cô thì tôi không biết cô còn một người anh trai thiểu năng đấy. Hô hô, Cố Nhược Hy à… anh trai của cô cũng rất thú vị, tôi vừa nói sẽ mua đồ ăn ngon cho anh ta thì anh ta đã nhảy nhót đi theo tôi rồi.”

“Cô mang anh trai tôi đi đâu?”

“Gấp làm gì? Tôi có thể ăn thịt anh trai cô sao? Tôi không có hứng thú với một tên ngốc thiểu năng đâu.”

“Lâm Hâm, tôi thật hận không thể xé toạc miệng cô!”

Cố Nhược Hy vội vã chạy về phòng bệnh rồi lầy áo mũ và khẩu trang, bỏ qua truy hỏi của Dương Thư Dung mà gắp gáp chạy ra khỏi bệnh viện.

Lúc dì Từ trông thấy Cố Nhược Hy chạy đi, liền lén lút gọi điện cho người nào đó: “Cố tiểu thư ra ngoài rồi.”

Bảo vệ canh gác nghiêm ngặt ở cửa lớn khiến đám ký giả canh chừng ba ngày ba đêm không có một kẻ hở để tiến vào. Thời tiết của hôm nay lại oi bức như vậy, đám ký giả càng mệt mỏi không thôi, cả đám tụ tại dưới bóng râm mà ngủ gật.

Cố Nhược Hy một hơi chạy thẳng đến quán ăn vặt ngoài bệnh viện thì trông thấy anh trai đang ngồi ở chiếc ghế ngoài ăn kem.