Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài

Chương 49: Cầu Nguyện.




Một Câu Xin Lỗi Làm Sao Đủ Kỳ Thiếu Cần lái xe rời khỏi bệnh viện, thế nhưng một bóng người đột ngột xông ra trước đầu xe làm anh ta lập tức đạp thắng.

Khi anh ta nhìn rõ người đứng trước xe là ai, sắc mặt liền trở nên âm u và chán ghét cực độ: “Tại sao lại là ông?”

Cố Chắn Hồng vội chạy đến bên cửa kính xe, không ngừng cúi đầu xin lỗi: “Kỳ thiếu, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội. Tôi cầu xin cậu cho tôi thêm một cơ hội. Nếu như Kỳ thiếu không hợp tác với Cố thị thì tôi sẽ phá sản mát. Tôi nhất định sẽ trả lại chiếc nhẫn kim cương cho Kỳ thiếu. Con nha đầu Cố Nhược Hy quá không hiểu chuyện rồi, nửa năm nay cậu chăm sóc cho nó tốt đến vậy, không chỉ giúp nó chuyển trường còn bỏ tiền ra để mẹ nó ở trong một bệnh viện tư lập cao cấp rồi trả cả tiền sinh hoạt, con nha đầu này thật không biết trời rộng đất dày.”

“Ông còn gì muốn nói không?” Kiên nhẫn của Kỳ Thiếu Cần đã cháy sạch, trong lúc anh ta chuẩn bị khởi động xe rời đi thì Có Chấn Hồng nắm chặt nắm của, vội la lên.

“Kỳ thiếu! Kỳ thiếu! Tôi sẽ bảo con nha đầu đó xin lỗi trước mặt cậu! Cậu có điều kiện gì cứ nói, chắc chắn tôi sẽ làm được!”

Ngón tay đặt trên vô lăng của Kỳ Thiếu Cần gõ gõ, anh ta nhìn chiếc kính chiếu hậu trong xe. Vết bầm tím trên mặt anh ta chỉ có thể đeo một chiếc kính râm cực lớn mới che đi được.

Trò chơi này đã thăng cấp đến mức Lục Nghệ Thần cũng tham gia vào, chỉ một câu xin lỗi thì làm sao đủ.

Khóe môi anh ta câu lên, lộ ra nụ cười quỷ dị…

Cố Chấn Hồng lý giải sai ý của Kỳ Thiếu Cẩn, mắt dõi theo chiếc xe của Kỳ Thiếu Cần chạy xa thì ông ta đến thẳng bệnh viện tìm Cố Nhược Hy.

“Anh ta là ai mà tôi phải xin lỗi?” Cố Nhược Hy trực tiếp từ chối lời nhờ vả của Cô Chấn Hồng.

“Nhược Hy à… con giúp bố một lần, chỉ một lần này thôi có được không?” Cố Chấn Hồng đã lâm vào bước đường cùng rồi, nếu không thì ông ta cũng không cầu xin Cố Nhược Hy.

“Tôi đâu làm sai điều gì, dựa vào gì mà bắt tôi phải đi xin lỗi”

Tôi không có thời gian!” Cố Nhược Hy đi vòng qua Cố Chấn Hồng nhưng lại bị ông ta kéo ngược trở về.

“Con còn không hiểu sao? Kỳ thiếu đã vì con mà làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ con còn chưa hiểu ý của cậu ấy sao”

Nhược Hy…” Cố Chấn Hồng lại mềm mỏng hơn vài phần: “Tại sao Kỳ thiếu lại đưa nhẫn cho con, còn không phải cậu ấy muốn cầu hôn con sao? Đứa trẻ như con cũng thật là… nhận lấy chiếc nhẫn lại không đáp ứng với Kỳ thiếu, làm sao Kỳ thiếu lại vui vẻ cho được? Ngoan nào, đi nói câu xin lỗi rồi dỗ dành cậu ấy một chút. Người ta là đại thiếu gia của tập đoàn Kỳ thị, một khi hai con thành đôi thì sau này con lên hương rồi, mẹ con và anh con cũng có thể qua chuỗi ngày sung sướng!”

Cố Nhược Hy có đánh chết cũng không tin rằng Kỳ Thiếu Khanh đưa cho cô vì muốn cầu hôn cô: “Ông vì bản thân mà thôi! Ông đừng giả vờ đàng hoàng nữa!”

“Nhược Hy! Bồ là bố của con, là bố ruột của con! Thật sự con nhẫn tâm nhìn ông bố năm mươi máy tuổi nằm ở đầu đường xó chợ sao? Còn có em trai của con, nó còn nhỏ như vậy, con sẽ không nhẫn tâm nhìn nó không được đến trường đó chứ?”

Cố Nhược Hy cười lạnh một tiếng: “Thứ nhất, suốt bao nhiêu năm nay ông chẳng hề cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người bố. Thứ hai, tôi không có em trai, chỉ có anh trai đang ở bệnh viện cùng mẹ tôi. Thứ ba, không thể vào được đại học tư lập thì vào trường thường! Thứ tư, ông cảm thấy mười chín tuổi còn nhỏ lắm à? Lúc tôi mười chín tuổi đã làm ba công việc trong một ngày rồi.”

Cố Nhược Hy giãy tay khỏi Cố Chấn Hồng, bước nhanh vào bệnh viện. Điện thoại cứ liên tục vang lên tiếng chuông báo nhưng cô không xem vì sợ hãi người gửi tin đến là Kỳ Thiếu Cần, cô phiền não mà trực tiếp khóa máy.

Dương Thư Dung tỉnh dậy sau cuộc phẫu thuật, trạng thái của bà không tệ và đã có thể ăn chút thức ăn lỏng.

Cố Nhược Hy đi đến nhà ăn chuyên dụng của bệnh nhân rồi mua một tô cháo nhuyễn cho mẹ. Lúc cô trở lại thì thấy Cố Chấn Hồng đang đứng trong phòng, bên cạnh còn có một giỏ trái cây rất đẹp và một bó Bách Hợp mà mẹ cô thích nhát.

Trên mặt của Dương Thư Dung lộ ra nụ cười mà trước đây cô chưa từng thấy. Bà phát hiện Cố Nhược Hy đi vào liền hốt hoảng thu lại nụ cười.

Cố Nhược Hy biết rằng cho dù năm xưa bồ cô ngoại tình mà bỏ rơi mẹ cô, nhưng đáy lòng bà vân luôn yêu ông ta. Thậm chí mẹ cô còn nói với cô rằng việc bố cô bỏ bà lại là để Cố gia có người nói dõi tông đường, dù sao anh trai cô cũng thành ra thế này… Cô không muốn ở trước mặt mẹ cô cãi nhau với Cố Chấn Hồng, đặt tô cháo xuống rồi đi ra ngoài. Lúc này Cố Chấn Hồng cũng đứng dậy.

“Thư Dung à… em nghỉ ngơi thật tốt, anh đi đây. Hôm khác có thời gian anh lại đến thăm em.”

“Tạm biệt bố.” Cố Nhược Dương thân thiết kêu lên, trên mặt là nụ cười vui vẻ khi được nhìn thấy bó.

Bước chân của Cố Chấn Hồng từ từ dừng lại, ông ta quay đầu nhìn Cố Nhược Dương – người đang cười đến ngây thơ lãng mạn, đôi mắt của ông ta có chút đỏ lên.

Cố Nhược Hy rất muốn xông về phía anh trai để ngăn cản cánh tay đang vẫy chào Cố Chấn Hồng, cô muốn nói với anh trai rằng người này không cần chúng ta nữa, ông ta không phải là bố của bọn họ nên không cho phép có bất cứ cảm tình gì với người này nữa. Nhưng cô làm sao nỡ lòng làm ra loại chuyện như vậy? Trong ý thức đơn thuần của anh trai thì bố luôn là người bận rộn làm việc mỗi ngày mới không thể thường xuyên vê nhà.

Anh trai cô luôn nghĩ như vậy, cho dù đã biết bố mẹ đã ly hôn và ông ta cũng có gia đình riêng nhưng anh luôn nhớ đến bó.

Chỉ cần gặp được Cố Chấn Hồng thì anh trai luôn vui vẻ vây lấy ông ta.

Đáng tiếc, Cố Chấn Hồng đều phớt lờ tất cả. Thậm chí ông ta còn chán ghét anh trai cô vì anh là một người thiểu năng.

“Được, tạm biệt.” Cố Chấn Hồng trầm trọng nặn ra một câu rồi vội vã ra khỏi phòng bệnh.

Cố Nhược Hy nhìn anh trai cứ nhìn ra cửa phòng bệnh cho đến khi bóng lưng của Cố Chấn Hồng biến mất sau cửa sổ, cô nhanh chóng lấy ra một viên kẹo cho anh trai. Cô không muốn nhìn thấy gương mặt lạc lõng của anh.

“Anh! Đây là phần thưởng vì hôm nay anh rất ngoan, không chạy ra ngoài chơi mà luôn ở lại chăm sóc cho mẹ.”

Anh trai cầm viên kẹo, cười vui vẻ: “Hôm nay anh rất vui. Được nhìn thấy bố, còn được ăn kẹo nữa.”

Đợi đến chiều, Cố Nhược Hy đang đọc sách thì Dương Thư Dung cũng nhỏ tiếng nói: “Nhược Hy à… bố con nói…”

“Không cần quan tâm ông ta, chúng ta đã đường ai nấy đi rồi, không ai quản ai nữa.” Cố Nhược Hy biết rằng lần này ông ta đến đây là nhờ mẹ cô thuyết phục cô.