Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài

Chương 107




“Tôi không ngại, dùng thân thể của em xoa bóp.” Giọng anh ám muội mà trầm thấp bay bổng bên tai cô.



“Hy Hy…” Anh thấp giọng gọi, từ bờ môi thật mỏng của anh thốt ra khiến cho người ta có một loại ảo giác yêu thương thấu tận xương tủy.



Hy Hy?



“Hy Hy…” Anh lại nồng đậm thâm tình gọi một lần nữa, khiến cho làn da của hai bên sát vào nhau, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của những khối cơ bắp trên người anh, nó giống như bị thiêu đốt dưới ánh nắng mặt trời gay gắt vậy.



“Ừm… Anh thật sự xác định..thân thể của anh…” Cố Nhược Hy nhất thời mê loạn không biết nên nói cái gì, nửa hí đôi mắt, con ngươi bị hỏa thiêu đến phiếm hồng, không rõ nhìn người trước mặt.



“Cơ thể tôi thế nào, không phải em sớm đã biết rồi sao?”



Giọng anh khàn khàn lại mê hoặc như vậy, khiến cho bắt cứ người phụ nữ nào cũng không nhịn được mà đắm chìm vào trong đó. Thế nhưng Cố Nhược Hy vẫn liều mạng giữ một tia thanh tỉnh cuối cùng, nhỏ giọng hỏi anh.



“Anh không phải là mới làm phẫu thuật… hơn nửa tháng sao… thật sự… thật sự có thể sao?”



Rõ ràng là cảm nhận được thân thể của Lục Nghệ Thần có chút cứng đờ, nụ hôn gián tiếp trên người cô bỗng nhiên dừng hẳn.



Cô mê man nhìn anh, không phát hiện ra trong ánh mắt của mình lại mang theo một tia dục cầu bắt mãn chưa tan biến.



“Quên rồi.” Anh đột nhiên trầm tĩnh lại, nhàn nhạt phun ra hai chữ.



“Đi ra!” Anh chán nản hạ lệnh đuổi khách, Cố Nhược Hy nhanh chóng bọc lấy thân thể rồi rời khỏi phòng tắm.



Lo lắng bất an đứng ở trong phòng khách, nghe thấy phía sau truyền tới sột soạt mặc quần áo, sau đó anh đi ra, đứng ở trước cửa sổ sát đất, buồn bực đốt một điều thuốc, chằm chậm phun ra hít vào một làn khói nồng đậm.



Cố Nhược Hy muốn nói cái gì đó và rồi lại cúi thấp đầu xuống, yên lặng chờ anh ra lệnh, thế nhưng anh lại cứ chậm chạp không mở miệng, hút xong điều thuốc cô yên lặng rót một cốc nước mang ra cho anh.



Anh liếc mắt xuống nhìn ly nước thủy tinh mà cô bưng trong tay, nhưng lại không dám nhìn cô thêm một cái, giống như sợ rằng chỉ cần nhìn tháy cô thì anh lại một lần nữa đốt lên dục hỏa mà mình vừa mới áp xuống, anh bưng cốc nước lên uống một hơi cạn sạch, yết hầu khô khốc cuối cùng cũng được thoải mái hơn nhiều.



“Trước đây bố hút thuốc mẹ sẽ bưng một ly nước cho ông ta, mẹ nói sau khi hút thuốc mà uống một ly nước thì rất tốt cho cổ họng.” Cô nói nhỏ như muỗi kêu vậy.



Anh nhìn về phía cô ánh mắt đột nhiên sâu thẳm, bỗng nhiên duỗi tay ra, muốn kéo cô vào trong lòng, sau đó thầm mắng một tiếng “Fuck” nặng nè rồi buông tay xuống, khi lửa dục đang rục rịch ngóc đầu dậy thì anh lại lần thứ hai áp nó xuống.



Cố Nhược Hy tò mò nhìn lên khuôn mặt có chút âm trầm kia của anh, không hiểu sao bỗng nhiên anh lại tức giận, thật không hiểu nổi, ánh mắt càng ngây ngô như vậy lại càng khiến anh không sao chống cự lại được, sắc mặt lại trở nên khó coi hơn.



“Tôi… sao lại không nhìn thấy vết mổ cắt ruột thừa của anh vậy?” Cô cắn môi ấp úng nhỏ giọng hỏi.



Cô chỉ là muốn nói lên thắc mắc của mình thế nhưng lại khiến cho mí mắt anh trầm xuống, sau đó lại hiện lên một tia hứng thú và nở nụ cười tràn đầy ác ý: “Ánh mắt của cô nhóc em đúng là rất không an phận.”



Cố Nhược Hy nhanh chóng khép miệng lại, khi anh bước tới một bước cô lại cuống quýt lùi một bước.



Lục Nghệ Thần ngưng cười, bước chân tiến sát về phía cô, phát hiện ra bụng dưới vì một câu nói của cô mà lại thít chặt lại, có chút bát đắc dĩ: “Em đi ngủ sớm đi.”



Vội vàng bỏ xuống một câu sau đó anh bước nhanh ra cửa.



“Anh đi đâu?” Có Nhược Hy nhanh chóng hỏi.



Anh đứng trước cửa quay đầu lại, trong ánh mắt hiện lên một tia bất mãn: “Sang bên cạnh thuê một phòng, nếu không…” Ánh mắt anh nồng đậm liếc trên người cô một cái: “Tôi sợ đêm nay tôi nhịn không được, ngày mai lại phải quay lại bệnh viện.”



Hai gò má của Cố Nhược Hy giống như bị thiêu đốt, vội vàng xoay người tránh khỏi tầm mát lõa lồ kia của anh.