Đế quân hồ tộc sống lại, đưa toàn bộ Hồ tộc bị giam dưới vực Tử Thần quay lại Thanh Khâu. Chỉ qua một đêm mà Thanh Khâu như được hồi sinh, chúng thần tiên lần lượt tới chúc mừng. Tử Y được Đế quân đón về một cách long trọng, tình cảm vợ chồng lại son sắc như xưa. Mà Tử Doanh cũng khôi phục thân phận Đế cơ của mình, chúng thần tiên cũng phải nhìn nàng bằng con mắt khác.
Về phần Thiên đế, ông ta sau đó điên loạn dùng hết mọi khả năng của mình để cướp lại mọi thứ, nhưng nhanh chóng bị Hồ tộc đánh bại. Sau cùng, ông ta bị giam dưới vực Tử Thần, đoán chừng cũng không trụ được bao lâu nữa.
Thiên giới cũng quyết định không chọn ra Thiên đế nữa, mà lập ra một Thần đàn gồm 12 vị thần tối thượng, ngoài ra các vị khác cũng có vai trò, vị trí ngang nhau, không phục tùng ai. Thanh Khâu chiếm một vị trí trong Thần đàn đó.
Tử Doanh từ một nàng công chúa phế vật trở thành Đế cơ quyền lực trên cao. Sắc áo đỏ trên người nàng không còn bị coi là diêm dúa nữa, mà chúng tiên đều bảo nó ở trên người nàng mới là rực rỡ nhất. Tử Doanh cũng không quan tâm lắm, nàng muốn dành nhiều thời gian với gia đình hơn là quan tâm tới mấy lời bàn tán đó.
“Phụ thân, người đã khỏe hơn chưa?” Tử Doanh lại tới tìm Đế quân tới bát yến hầm. “Người còn chưa khỏe hắn, cứ để sổ sách đó con làm cho.”
“Cái con bé này, sao lại làm khổ con vậy được. Nào, lại đây.” Đế quân để sổ sách xuống, đặt bát yến qua một bên, cẩn thận vuốt tóc nàng. “Con đang trẻ khỏe như vầy, phải đi chơi nhiều vào mới tốt. Ở chỗ này với đống sổ sách nhàm chán này làm gì chứ.”
“Không nhàm chán, con có thể giúp phụ thân.”
“Nếu vậy thì con giúp phụ thân giải quyết tên thần quân ngày nào cũng tìm tới Thanh Khâu đi?” Tử Y bước vào, thần sắc rạng rỡ hơn trước rất nhiều. “Ngày nào hắn ta cũng tìm tới, người ta nói hắn ta sắp sửa nhập tịch vào Thanh khâu luôn rồi.”
Mặt Tử Doanh đỏ lên: “Con không biết gì hết.” Nàng đã lợi dụng hắn xong rồi, gặp mặt để làm gì nữa chứ?
“Hàn Diệp ấy à? Năm đó hắn bị hại suýt chết, được ta cứu về, lại muốn nhận ta làm nghĩa huynh, thề tận trung bảo vệ hồ tộc. Nếu không phải trước kia còn có lời nguyền, chắc hắn đã giết Thiên đế từ lâu.” Minh Viễn cảm thán. “Hắn rất mạnh, nhưng vì từng bị hãm hại mà tính tình quá đỗi tàn nhẫn. Nhưng chung quy cũng vẫn không tệ.”
“Chắc chắn là không tệ rồi. Con gái chúng ta còn từng đi lịch kiếp chỉ để làm hắn động lòng đó.” Tử Y trêu đùa.
“Mẫu thân, không phải vậy mà!”
“Ồ! Còn có chuyện đó nữa sao?” Minh Viễn cau mày. Mặc dù ông đánh giá cao Hàn Diệp, nhưng không có nghĩa ông ưng thuận hắn làm con rể của mình, huống hồ chi con gái bảo bối của ông còn phải chủ động thì có hơi không ổn. “Tử Doanh à… hắn có hơi lớn tuổi…”
“Không phải như phụ thân nghĩ đâu ạ!” Nàng vội xua tay chối, rồi cũng nhanh chóng kiếm cớ chuồn đi. Phụ thân nói phải, hắn lớn tuổi rồi!
Sau đó, dường như để tránh việc “trâu già gặm cỏ non”, vào ngày Thanh Khâu mở tiệc mừng, Đế quân đã đặc biệt gọi tới rất nhiều nam hồ ly trẻ đẹp.
“Sao con không nhìn thử xem nhỉ? Những người này ai ai cũng ưu tú, còn đảm bảo sẽ nghe lời con. Hơn hết là rất trẻ.”
Nàng sượng trân ngồi đó, nhìn những người với đủ loại tính cách ở trước mắt mình. Vô thức nàng lại liếc mắt nhìn Hàn Diệp ngồi cách đó không xa, không biết hắn đang nghĩ gì nhỉ?
“Phụ thân… thật sự không cần…” Nàng xua xua tay. “Việc này vẫn là để từ từ rồi tính ạ.”
“Sao lại còn từ từ? Con cũng qua tuổi cập kê rồi, tuy không hối thúc con thành hôn nhưng cũng nên tìm đối tượng để tìm hiểu rồi bồi đắp tình cảm chứ.”
“Cái đó… từ từ đi ạ…”
-.-.-.-.-.-.-.-.-
Khó khăn lắm nàng mới thoát khỏi vòng vây của mĩ nam để ra ngoài hít thở. Nào ngờ vừa ra đến gốc cây đào đang trổ bông, nàng lại bắt gặp một mĩ nam khác.
“Hàn Diệp thần quân sao lại ra đây rồi? Bên trong phục vụ ngài không chu đáo sao?”
“Xem ra nàng về Thanh Khâu, đãi ngộ chỉ có hơn chứ không có kém. Sao? Chê ta già rồi?”
“Khụ… ta không có ý đó, đây đều là ý của phụ thân…”
“Vậy nàng nói xem, không phải lúc trước nàng bảo sau khi êm xuôi sẽ trả lời ta sao?” Hắn nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lồng ngực mình dưới tán cây đào: “Sao nào? Không muốn chịu trách nhiệm nữa?”
“Không… không phải… chỉ là ta… cần thời gian… tìm hiểu…”
“Thời gian tìm hiểu? Sao lúc trước song tu không nghe nàng nói vậy?”
“Lúc đó khác chứ…” Nàng né tránh, sau đó lách khỏi lồng ngực hắn, chạy vội vào trong. Gương mặt nhỏ thoáng đỏ lên, ngập ngừng bảo: “Nếu ngài muốn thì… thử… theo đuổi ta đi? Dù sao trước đó ta cũng đã tốn rất nhiều công sức…”
“Được, nàng cứ chờ đó.”
.
.
.
HOÀN _ Ngày 20/10/2023