Lấy được lệnh bài từ chỗ Ma tháp, Sienna đã an tâm hành sự. Trước mắt nàng chưa thể tiếp cận nam chính, chỉ có thể kiếm tiền. Sau khi từ ma tháp trở về, nàng có thể thấy được vẻ mặt không cam lòng của hai mẹ con kia. Bất quá không biết tại sao, tới lúc ăn tối thì hai mẹ con này lại vui vẻ bình thường.
“Sienna, ngày mai con có buổi tiệc trà đó. Có đi không?” Rosetta có vẻ rất vui và háo hức. Nàng nhún vai đáp: “Đi.”
Chắc có lẽ nàng ta nghĩ nàng không có nhà thì ma lực sẽ yếu đi, và mẹ con nàng ta có thể trốn ra ngoài? Haha, nằm mơ đi.
Nàng mang tâm lí thoải mái tới buổi tiệc trà. Nhưng chuyện ngày hôm trước, việc gia tộc Valley trực tiếp cầu hôn và bị từ chối thẳng thừng đã nhanh chóng lan đi và trở thành một trò cười trong giới quý tộc. Ngay khi nàng xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của những ánh mắt khinh miệt và những lời bàn tán xôn xao.
“Thật phiền phức.” Sienna lẩm bẩm.
“Công nương Valley đấy à? Thật may vì cô đã tới, tôi còn tưởng cô đau lòng vì bị từ hôn nên sẽ không tới chứ.” Có một vị tiểu thư ăn mặc sang trọng cùng một nhóm quý nữ đi tới chỗ cô. Vị tiểu thư này có mái tóc vàng sẫm, xoăn nhẹ nhàng, thần thái cao quý ngút ngàn và cả người lấp lánh trang sức. Tuy nhiên, lời nói từ miệng cô ta ra thì chẳng khác nào con cá chết khô, bốc mùi khó ngửi.
“Thì ra là công nương Bellinda.” Sienna nhoẻn miệng cười, rồi lại tủi thân ngập nước mắt mà nói: “Cảm ơn công nương đã nghĩ cho tôi. Thú thật thì tôi không biết gì cả, chỉ là một sáng thức dậy thì bị cha mẹ đưa tới trước một người đàn ông thôi.”
Không khí chợt chững lại vài giây, dường như mọi ánh nhìn đều tập trung hết về phía này. Ai ai cũng có thể hiểu rằng ban nãy Bellinda Flora cố tình chế giễu nàng. Nhưng nàng lại cảm kích và xúc động kể khổ: “Tôi nói thật đó, tôi không có ý định cướp hôn phu của công nương đâu, chỉ là cha mẹ tôi nhất thời xúc động mà thôi. Công nương xem, tôi vẫn còn nhỏ mà.”
Lần này tới lượt Flora đông cứng người, mọi người xung quanh cũng ngầm hiểu điều đó. Flora là công nương duy nhất của gia tộc Bellinda, gia tộc công tước lớn mạnh và giàu có nhất hiện tại. Nàng ta xinh đẹp, sang trọng, từ nhỏ đã được tôi luyện thành thục mọi lễ nghi, lại còn chỉ kém hoàng thái tử một tuổi. Từ lâu rồi, nhiều người đã đồn rằng Bellinda Flora chính là hôn thê của Hoàng thái tử.
Và nàng ta cũng chính là nhân vật phản diện của thế giới này.
“Tôi…” Flora định nói gì đó, nhưng phía sau đã vang lên giọng nói đầy kiêu ngạo: “Ai nói nàng ta là hôn thê của Thái tử?”
“Tham kiến công chúa điện hạ.” Mọi người đồng loạt hành lễ. Người vừa mới đến là đệ nhị công chúa Ella, em gái của Hoàng thái tử. Vị công chúa này tính tình ương bướng kiêu ngạo, thích bênh vực kẻ yếu, cực kì không thích Flora.
“Ta hỏi ai nói công nương Bellinda là hôn thê của Thái tử?” Ella nhắc lại lần nữa. Mọi ánh mắt đổ dồn về Sienna, nàng run rẩy đáp: “Bẩm công chúa, thần nghe… nghe thế…”
“Nghe?” Công chúa nhắc lại, nhưng vì thấy sự run rẩy của Sienna nên xiêu lòng, không còn lớn tiếng nữa. Có một tiểu thư khác không chịu được nên lên tiếng: “Bẩm công chúa, đó là tin đồn trong đế quốc.”
“Bẩm công chúa, thần phải gánh vác công việc trong gia tộc, ít ra ngoài nên tưởng đó là thật. Mong công chúa trách phạt.” Sienna vội nói. Ella mềm lòng bảo: “Không sao, không biết không có tội.” Rồi lại nhìn xung quanh, bảo: “Nhưng từ hôm nay, ta đính chính lại lời đồn đó là vô căn cứ. Anh trai ta, hoàng thái tử vẫn chưa có hôn thê và ta sẽ là người đầu tiên phản đối nếu Bellinda Flora được chọn cho vị trí đó.”
Tất cả đều đúng như sắp xếp làm nàng rất mừng. Nàng cố tình nói ra chuyện hôn thê đó vì nàng biết công chúa Ella sẽ tới và cũng biết mâu thuẫn giữa Flora với Ella. Tất nhiên không chỉ có vậy. Chuyện hôm nay làm công chúa chú ý tới nàng, giới quý tộc biết nàng gánh vác gia tộc Valley sắp lụi bại và tin đồn được chính chính, giáng cho Flora kiêu ngạo một cái tát đau điếng.
Này thì lên mặt này. Vị trí đó chắc chắn không thể thuộc về cô ta được.
Nhưng lúc nàng về đến nhà, chút vui vẻ vừa có được tắt ngúm. Trong nhà, một nhóm quý phu nhân đang thưởng trà và cùng nhau chọn vải vóc, trang sức do cửa hiệu đem đến. Một bên khác, Ray đang uống rượu và chơi bài với một đám công tử khác, kế bên còn có mấy cô hầu bị bắt đứng phục vụ. Còn công tước? Ông ta đã ra ngoài rồi.
“Hay thật” Nàng không cho ra ngoài nên gọi người về tận nhà? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Nhưng ngay lập tức đuổi người thì có chút không tiện lắm, nàng chỉ an nhàn ngồi đó nhìn bọn họ tận hưởng những vui vẻ cuối cùng. Hai mẹ con kia cũng không biết sợ là gì, cứ chơi tới tận xế chiều. Lúc khách về hết, Rosetta vẫn còn khiêu khích: “Mày nghĩ mày ngăn được tao sao?”
“Vậy sao? Là tôi đã đánh giá thấp các người.” Nàng búng tay lần nữa, lại một lớp ma thuật bao quanh dinh thự: “Giờ thì nơi này là nội bất xuất, ngoại bất nhập. Nếu hai mẹ con các người còn cố gắng làm điều vô bổ này nữa, đừng trách mọi thứ thu hẹp lại chỉ còn bốn bức tường.”