“Tối nay chắc chắn đạo diễn Cố sẽ phải tiếp rượu, anh chỉ việc dìu ông ta về phòng này là được. Tôi bảo đảm với anh, việc này sẽ không có ai biết, số tiền này coi như cọc trước. Không phải gia đình anh đang rất khó khăn sao?” Giọng nói ồm ồm này có vẻ như đã qua máy chỉnh giọng nói. Tiếp theo đó là giọng nam nghe có vẻ vô cùng thấp thỏm: “Tôi không thể làm thế... Tôi... đây là việc xấu phải không?”
“Không phải việc xấu, chỉ giúp ngài đạo diễn thư giản một chút, tôi bảo đảm điều đó. Chỉ có một nữ minh tinh xinh đẹp sẽ phục vụ ngài ấy thôi.”
Tử Doanh và Hàn Diệp dừng bước, áp sát vào vách tường để nghe lén. Đây là phòng máy nằm ở chỗ cầu thang thoát hiểm, bình thường rất vắng vẻ. Nếu thang máy không bị hỏng thì không ai đi đường này cả. Lại thêm cuộc trò chuyện ban nãy, không khó để nhận ra đây là một phi vụ không thể lọt ra ánh sáng.
Hai người nhìn nhau rồi gật đầu, âm thầm rời khỏi chỗ đó.
“Có vẻ có người muốn hại Cố đạo diễn.” Hàn Diệp lẩm bẩm, muốn tới tìm ông ấy nhưng bị Tử Doanh ngăn lại. “Đừng đánh rắn động cỏ. Giờ chúng ta chưa tìm ra được người kia là ai và muốn làm gì, để hụt một lần thì lần sau lại khó bắt hơn.”
“Vậy theo ý em...”
“Ta cứ chờ tối nay, âm thầm bảo vệ Cố đạo diễn rồi bắt tận tay là được.”
- --------
Tử Doanh về phòng thay đồ, nhìn gương mặt kiều diễm trong gương mà nở nụ cười. Tất nhiên không có điều gì là trùng hợp khi cô và Hàn Diệp bắt quả tang chuyện lúc nãy. Cô cũng biết rõ người đó là ai, và cô ta định làm gì.
“Linh Vân ơi là Linh Vân. Cô muốn chơi với tôi cũng phải xem lại trình độ của mình đi chứ.” Cô đoán rằng nữ minh tinh xinh đẹp mà cô ta nói chính là cô. Cô ta muốn cho người đưa đạo diễn Cố đến một căn phòng nào đó rồi đưa cô vào, dàn dựng thành một vụ “quy tắc ngầm” với một ít thuốc kích d*c.
Tối đó, tại bữa tiệc, cô và hắn tương kế tựu kế. Chờ tới lúc đạo diễn cố được một nam nhân viên trong đoàn làm phim dìu Cố đạo diễn đã ngà ngà say rời khỏi. Hai người nhìn nhau gật đầu, sau đó Hàn Diệp âm thầm bám theo sau lưng họ.
Tử Doanh ở lại chờ đợi. Quả nhiên không lâu sau, Linh Vân đã tiếp cận cô. Cô ta kính cô một ly rượu, sau đó e dè nói: “Trước đây là tôi sai, tôi thành thật xin lỗi. Đúng ra tôi không nên gây sự với cô.”
“Không sao, tôi không trách cô.” Cô cầm ly rượu mà cô ta đưa, lắc nhẹ. Linh Vân mỉm cười cụng ly, cô cũng vui vẻ chiều lòng cô ta mà uống một ngụm nhỏ.
“Không biết cô có thấy Cố đạo diễn ở đâu không? Tôi muốn xin lỗi ông ấy một tiếng nữa. Nhưng tôi tìm khắp nơi mà vẫn không thấy.” Linh Vân hỏi. Tử Doanh nhún vai đáp: “Lúc nãy tôi thấy có người dìu ngài ấy đi, chắc là về phòng rồi.”
“Cô Tử Doanh à, cô có thể đi cùng với tôi tìm ngài ấy không? Tôi thật sự muốn xin lỗi, tôi còn chưa tặng quà cho ngài ấy nữa. Nhưng cô biết đó, một mình tôi tìm tới chỗ ngài ấy thì thật sự không tiện cho lắm. Mà ở đoàn làm phim này tôi cũng không quen ai...”
“Nhưng mà chắc ngài ấy đã ngủ rồi, bây giờ đi tìm thì không tiện cho lắm.”
“Không sao đâu mà, nếu chúng ta tới sớm thì ngài ấy chưa ngủ đâu. Quà sinh nhật phải tặng đúng ngày mới có ý nghĩa. Cô... không đi được sao?”. Xi𝓃 hã𝒚 đọc t𝙧u𝒚ệ𝓃 tại — 𝙏𝙧U𝙢𝙏𝙧 u𝒚ệ𝓃﹒v𝓃 —
“À không, nếu vậy thì để tôi đi với cô.” Tử Doanh để lại ly rượu lên bàn, Linh Vân cũng để theo, nhưng lại trượt tay làm cho ly rượu kia rơi xuống, vỡ nát. Tiếng động ở khu vực vắng người này cũng không làm mọi người chú ý nhiều, Tử Doanh chỉ xua tay rồi theo cô ta về khách sạn.
Lúc trong thang máy, cô lén nhìn điện thoại, có một tin nhắn vừa được gửi tới không lâu: “Phòng 602”
Là phòng của đạo diễn Cố.
Thang máy vừa dừng lại, cánh cửa mở ra, tâm trạng Linh Vân cũng vui hơn thấy rõ. Tử Doanh chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng chạm ngón trỏ vào giữa trán cô ta. Tức thì, đôi mắt Linh Vân chuyển sang một màu đen vô hôn, thẫn thờ như xác chết biết đi.
“Đi đi, vào căn phòng đó và làm chuyện cô định bắt tôi làm đi.” Tử Doanh ra lệnh. Linh Vân máy móc nghe theo. Cô đoán rằng trong phòng 602, theo đúng dự định của cô ta thì Cố đạo diễn đã bị chuốc thuốc, chỉ chờ con mồi là cô - người cũng dính thuốc vì ly rượu ban nãy, bước vào mà thôi.
Nhìn cô ta đã hoàn toàn bước vào trong, cô mới đi lại chỗ ngoặc hành lang, nơi Hàn Diệp đang chờ sẵn. Hắn sốt sắng hỏi: “Em có sao không? Cô ta đâu rồi?”
“Ở trong phòng... anh đã thay người trong đó bằng một vị đạo diễn tai tiếng khác mà phải không?” Sau khi biết được kế hoạch của cô ta, hai người đã bàn kế hoạch để cùng một lúc loại trừ hai mầm họa làm bẩn công ty. Trong công ty có một vị đạo diễn thường xuyên dùng quy tắc ngầm với diễn viên, nhưng không có bằng chứng xác thực. Vậy nên hắn nhân dịp này loại bỏ ông ta luôn.
“Ừm. Lúc nhìn thấy anh, nhân viên kia đã rất sợ hãi. Nhưng vì gia đình đang vô cùng túng quẫn nên cậu ta không còn cách nào khác. Mà... em làm sao vậy?” Thấy gương mặt cô ửng đỏ, cả người lảo đảo bất thường, Hàn Diệp vô cùng lo lắng.
Tử Doanh dựa vào người hắn, hỏi: “Vậy Cố đạo diễn đâu?”
“Ông ấy đang ở phòng anh”
“Vậy... tối nay anh ở đâu?” Hơi thở cô trở nên gấp gáp hơn, được Hàn Diệp bế hẳn lên.
“Anh ở cùng em, được không?”