Thiên Duyên

Chương 17




Hóa ra, trong thời gian đóng phim ở nước ngoài, cô ta cũng vướng phải một số tai tiếng không hay. Tin tức rất nhỏ, rất nhanh đã bị một thế lực thần bí nào đó ém nhẹm đi mất. Đó cũng chỉ là một số chuyện vặt vãnh như tranh vai, kiếm chuyện, thái độ lồi lõm, tác phong thiếu chuyên nghiệp.

Nhưng có là có, cô lén đăng bài ẩn danh đào lại mấy chuyện đó ở các trang mạng trong nước. Cư dân mạng thật sự rất rãnh rỗi, chuyện nhỏ nhặt gì cũng có thể lao vào được. Vì Linh Vân chưa phải diễn viên tiếng tăm gì nên “dưa” của cô ta không được săn đón cho lắm.

“Dù cho Hàn Diệp có quy động hết công ty thì cũng không tìm ra người đăng đâu.” Tử Doanh cười nhạt, sau đó gấp máy đi ngủ. Thoáng cái mà hành trình nghỉ dưỡng của cô đã trải qua một nửa, cũng sắp tới lúc trở về xem thành quả rồi. Không biết bây giờ ở biệt thự, Hàn Diệp đang cảm thấy thế nào ha?

- -----------------

“Hàn Diệp, anh về rồi sao?” Linh Vân mặc váy màu hồng sáng, vừa thấy hắn về liền chạy ra đón. Hàn Diệp vừa mới trải qua một cuộc họp nặng nề ở công ty, lại thêm vài lời phàn nàn của đạo diễn lớn vì hắn cứ nhất quyết tranh vai cho Linh Vân. Nhìn cảnh có hơi bừa bộn trong nhà, hắn cau mày: “Em lại bày gì nữa vậy?”



“Anh nói gì vậy, em có bày gì đâu. Em chỉ vẽ tranh thôi.” Linh Vân bĩu môi. “Em đã nghiên cứu rất kĩ rồi, chắc chắn em thích hợp với kịch bản của đạo diễn Cố nhất. Em nghe nói vừa hay ông ấy cũng sắp ra mắt một bộ phim tiên hiệp nữa, anh xem có giúp em được không?”

“Anh vẫn đang bàn bạc. Em vừa mới ra mắt, tranh vai ngay rất khó.”

“Sao lại khó? Anh là tổng giám đốc mà! Họ dám cãi lời anh sao? Vậy cho nghỉ việc, không phát lương nữa!” Linh Vân giận dỗi. Nhưng rồi nhận ra vẻ mặt của hắn rất bực mình, cô ta liền dịu giọng, nhỏ nhẹ nói: “Mà chắc anh đi làm về mệt rồi. Nhanh vào bếp đi, em đã dặn dì giúp việc chuẩn bị những món mà anh thích đó.”

Trên bàn ăn bày nhiều món cay chua, hầu hết đều là hải sản. Hàn Diệp cau mày bảo: “Linh Vân, anh bị đau dạ dày. Hơn nữa... anh cũng không thích hải sản.”

Động tác gắp thức ăn vào chén của cô ta dừng lại, có chút lúng túng rồi lại cười hì hì: “Sao lại không thích nữa rồi? Em nhớ trước kia anh rất thích mà. Vậy anh ăn tạm món này vậy, ngày mai em sẽ bảo dì ấy nấu món khác.”

Hàn Diệp không nói nên lời. Từ trước tới nay hắn chưa từng thích hải sản. Hắn muốn vớt vát lại một chút, hỏi: “Anh muốn em nấu, có được không?”

“Anh nghĩ gì vậy?” Linh Vân vô thức thốt lên, rồi vội sửa lại: “Nếu dì ấy nấu không hợp khẩu vị thì ta đổi người nhé? Hay đi ăn nhà hàng?”

Hàn Diệp thở dài một tiếng, gắp miếng rau ăn rồi bảo: “Không cần đâu, mai nói dì ấy làm thịt bò là được.”



Hôm đó hắn ăn ít, khác hẳn cái hôm Tử Doanh xuống bếp nấu ăn. Dì giúp việc cũng để ý được nên lúc đêm có úp một tô mì lên cho hắn, còn đem cả thuốc đau dạ dày. Hắn nhìn hủ thuốc rồi hỏi: “Dì mới mua thêm sao?”

“Dạ không, cái này là lúc trước Lý tiểu thư chuẩn bị cho ngài.”

“Lại là cô ấy sao...” Mấy ngày gần đây, không biết sao Hàn Diệp cứ thấy nhớ về cô. Chính xác thì không phải là chỉ mấy ngày gần đây. Bởi vì một tuần qua được cô săn sóc ân cần chu đáo như một người vợ chăm chồng nên khi cô đi mất, và vị trí ấy được thay thế bằng một người khác - người không được như cô dù chỉ một phần, Hàn Diệp liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Ấy là chưa kể đến, dù hắn có đi tới đâu thì ở đó cũng có hình bóng cô. Từ những món đồ vặt vãnh nhỏ ở xung quanh, đâu đâu cũng có đều gắn liền với hình ảnh của cô. Đặc biệt là vườn hoa rực rỡ ngooài kia, dù nó có rực rỡ tới mấy thì anh vẫn thấy thiếu. Thiếu đi người từng trồng và chăm sóc chúng, chúng như thiếu đi cả linh hồn.

Hàn Diệp mệt mỏi đi về phía cửa sổ, nhìn xuống giàn hoa tử đằng thấp thoáng trong đêm, tự nhiên lại thấy chạnh lòng. Chẳng biết cô có cố ý không khi mà mọi loài hoa, mọi vật trang trí đều có một loài hoa chứa chữ “tử”. Nó càng làm hắn nhớ tới cô nhiều hơn.

“Mình đúng là điên thật rồi.” Rõ ràng ban đầu cô là thế thân cho Linh Vân, thế nhưng bây giờ Linh Vân trở lại, hắn lại cứ nhớ về cô. Có lẽ hắn thật tồi... nhưng hắn vẫn dằn lòng rằng mọi thứ còn có thể cứu vãn.

“Hàn Diệp à...” Linh Vân đột ngột mở cửa. Cô ta mặc chiếc váy ngủ mỏng, ôm theo gối đi tới.

“Em tới đây làm gì?” Hàn Diệp xoay người lại, như thể đang chột dạ che giấu một điều gì đó.

“Anh... có muốn ngủ cùng em không? Em hơi sợ...” Linh Vân ngập ngừng nói, gương mặt cũng ửng đỏ lên, trông rất đáng yêu.

“Sao lại sợ? Em đã ngủ ở đây suốt thời gian qua mà? Anh nói rồi, chúng ta không tiện...”

“Sao lại không tiện? Chúng ta không phải là người yêu sao?”

“Linh Vân, chúng ta đã chia tay hơn ba năm rồi.” Hàn Diệp đột nhiên gắt gỏng. Linh Vân rưng rưng nước mắt, bảo: “Chia tay... anh thật sự xem là chia tay rồi à? Vậy sao... vậy sao anh lại tới đón em...? Sao lại cho em ở chung nhà...? Anh coi em là gì chứ?”

Hàn Diệp cũng không biết, không biết vì sao mình lại làm vậy nữa. Lúc đầu tới đón cô ta, hắn đã nghĩ là mình vẫn còn yêu cô ta nhiều lắm. Nhưng nhìn thấy rồi đưa cô ta về nhà, hắn mới nhận ra dường như không phải thế. Vì sao ở chung nhà? Vì cha mẹ Linh Vân mất sớm, cô ta sợ buồn lại còn đi xa lâu ngày nên hắn mới đồng ý, với hy vọng ở cùng nhau sẽ vớt vát lại một chút tình cảm