Thiên Duyên Kiếp

Chương 26: Cướp sạch




Trương Tam Mao do dự trong chốc lát rồi cũng đánh bạo xông vào bên trong. Trần Lâm thấy hắn đi vào cũng không có vội vàng phát động công kích. Đợi cho Trương Tam Mao đi sâu vào trong trận, hắn mới phát khởi các loại cơ quan, bẫy rập mà đánh ập tới. Trương Tam Mao không khỏi hốt hoảng mà lui lại phía sau, nhưng hắn vừa lui xuống các loại địa lôi phù lục, băng nhọn, kim châm đùng đùng phóng tới. Hắn có nghĩ cũng không có nghĩ ra từ đâu mấy tên tiểu bối luyện khí cảnh bán yêu nhân lại có nhiều loại phù lục cấp thấp như vậy. Bình thường đối mặt với mấy loại pháp thuật công kích cấp thấp này hắn cũng chẳng thèm để ý, nhưng mà lần này không gian chật hẹp, lại còn ngửi thấy mùi độc khí quấn thân. Hắn nào còn dám dây dưa ở chỗ này.

Khoé mắt hắn co giật liên hồi, trong lòng thầm kêu không ổn. Đúng lúc này, hai huynh muội họ Đường mỗi người cầm trên tay mấy chục loại phù lục công kích cấp thấp mà ném vào. Mấy thứ này cũng là thành quả hơn một năm nay đám người Trần Lâm săn yêu thú rồi trao đổi được. Tuy chỉ là phù lục cấp thấp, nhưng uy lực của hơn chục cái phù lục chồng chất lên nhau cũng không phải là nhỏ. Huống hồ trên tay bọn họ gộp lại cũng phải đến gần trăm cái phù lục.

Trương Tam Mao không nghĩ là mình lại có ngày lật thuyền trong mương như thế này. Hắn cho dù có thể ỷ vào da dày, thịt béo mà chịu đựng chống đỡ. Nhưng qua chừng nửa canh giờ, độc tố được tẩm trong các loại bẫy rập theo da thịt bắt đầu thấm vào trong cơ thể. Một thân pháp lực chân nguyên cảnh tầng một của hắn tiêu hao hầu như gần hết. Hắn chống đỡ thêm một khắc thời gian liền không trụ vững mà ngã xuống. Trần Lâm và hai huynh đệ họ Đường cũng không có ý định dừng lại, mấy loại công kích đánh tới tấp lên người Trương Tam Mao. Đợi một lúc lâu vẫn không thấy hắn có phản ứng gì, Trần Lâm mới ra hiệu cho hai huynh muội dừng lại. Hắn còn cẩn thận ném ra mấy tờ định thân phù cấp hai mà mấy hôm trước hắn mới thu được dùng trên người của Trương Tam Mao. Sau cùng, hắn lấy một cái gân yêu thú cùng cấp trói chặt lấy thân hình mập mạp của tên họ Trương. Cẩn thận đâu đó rồi Trần Lâm mới lục lọi trên người tên mập lấy đi các túi trữ vật, linh thú các loại. Nói tóm lại là, hầu như trên người hắn có gì quý giá đều bị ba người thay nhau lột sạch. Đường Ngọc Lan còn hung hăng đá cho hắn mấy còn. Đợi cho cơn tức giận qua đi, nàng mới hơi hơi liếc mắt nhìn trộm Trần Lâm. Thấy hắn nhìn mình mỉm cười, nàng không khỏi xấu hổ nói:

- Lâm đại ca, đây là... đây là người ta tức giận thay huynh thôi!

Trần Lâm cũng già vờ như không biết gì, gật đầu cười:

- Được rồi, chúng ta rời khỏi chỗ này thôi!

Thấy Trần Lâm muốn rời đi, Đường Ngọc Minh không khỏi nhìn tên mập dưới đất, rồi hỏi:

- Còn hắn thì tính làm sao?

Trần Lâm không chút do dự, phất phất tay nói:

- Người này không thể giết, hắn dù sao cũng là đệ tử ngoại môn của U Minh tông. Chúng ta cứ coi như chưa thấy qua hắn, để hắn ở đây tự sinh tự diệt là được.

Nghe Trần Lâm nói thế hai huynh muội bọn họ cũng không có ý kiến gì thêm. Ba người cùng nhau cưỡi phi điểu hướng phương bắc mà đi. Thấy Trần Lâm không có ý định rời đi U Minh lâm, hai người không khỏi lấy làm kỳ. Nhưng từ trước đến giờ, hai huynh muội bọn họ cũng không có hỏi nhiều về chuyện của hắn. Chỉ là, trên đường đi Ngọc Lan thỉnh thoảng nhìn bóng lưng của Trần Lâm ngập ngừng muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng lại lắc đầu không có hỏi đến. Mãi đến khi Trần Lâm dừng lại ở gần một cái cửa hang, nàng mới khẽ kéo tay hỏi nhỏ:

- Lâm đại ca, chuyện... chuyện... lúc trước... lúc trước... huynh nói... có phải là thật không?

Trần Lâm ánh mắt có chút dừng lại:

- Chuyện gì? Ta không biết!

Hắn nói xong cũng không có để ý đến ánh mắt đầy thất vọng của Ngọc Lan, mà khẽ đẩy hòn đá lớn chắn ở trước cửa hang ra ngoài. Hắn cẩn thận bước vào trong hang đá, đợi cho hai huynh muội Ngọc Lan đi vào rồi cẩn thận đẩy viên đá về lại chỗ cũ. Thấy thái độ kỳ lạ của hắn hai huynh muội không khỏi nghi hoặc: "Đây là đang làm tặc sao?"

Hai huynh muội lần này quả thật là đã đón đúng. Đây là lần đầu Trần Lâm đi trộm đồ, mà còn đặc biệt là trộm đồ của nữ nhân. Trong lòng hắn không ngừng mặc niệm mấy câu trong sách thánh hiền. Còn vui mừng nhất ắt hẳn phải là cái khí linh bên trong hắc kiếm. Nó không ngừng hưng phấn mà nhảy múa loạn xạ cả lên:

- Lấy, nhất định phải lấy hết! So với đồ trên người của tên Mao mập mạp, thì đồ trong nhà nữ nhân này mới là đồ tốt! Đã là đồ tốt thì nhất định phải lấy, lấy cho bằng sạch!

Trần Lâm mà biết cái khí linh vui mừng như thế hắn nhất định sẽ đem nó ra mắng chết. Trên đời này làm gì có loại thần khí nào lại tham lam như nó. Hai huynh muội theo phía sau lưng Trần Lâm mà đi, đoạn đường này tuy có chút hơi tối nhưng cũng không xa lắm. Khi đến cuối con đường, xuất hiện trước mặt bọn họ là một cái động thiên phúc địa vô cùng đẹp mắt. Khắp các vách động được khảm rất nhiều viên minh châu để chiếu sáng. Bên trong là một vườn dược thảo đủ các loại màu sắc, xung quanh uốn lượn dòng suối thanh khiết, tràn ngập linh khí. Đặc biệt, giữa vườn dược thảo còn đặt một cái giường bằng bạch ngọc vô cùng quý giá. Trên cái giường bạch ngọc này đang có một con chồn nhỏ hai mắt đang nhắm nghiền, cơ thể không ngừng phập phồng theo từng nhịp thở. Ngọc Lan vừa trông thấy nó mắt không khỏi sáng lên, bản tính của nữ nhân làm nàng vừa nhìn thấy nó là liền ưa thích. Trần Lâm đứng bên cạnh thấy phản ứng của nàng thì không khỏi nhắc nhờ:

- Không nên chạy loạn! Con yêu hồ này sắp kết đan rồi, bản tính nó lại rất hung dữ, động chút là cắn người. Muội mà chạy loạn, bị nó cắn phải thì rất phiền phức!

Hắn không biết là đang nhắc nhở nàng hay là đang nhắc nhở chính mình. Ba người đứng đợi một lúc lâu vẫn không thấy Tiểu Bạch có ý tính lại, Trần Lâm mới yên tâm ra dấu:

- Hai người các ngươi giúp ta hái mấy cây linh dược ở đây, còn ta đi đến chỗ con yêu hồ xem nó thế nào đã!

Hắn cũng không hiểu tại sao trong lòng như đang có một tảng đá đè chặt, cảm giác rất không thoải mái. Hắn càng đền gần chỗ con yêu hồ đang nằm ngủ, cảm giác nặng nề trong lòng càng lúc càng lớn. Đợi đến khi đặt tay lên người yêu hồ, cảm nhận được khí tức của nó vẫn còn bình thường hắn mới yên tâm mà thở ra. Đúng lúc này giọng nói của yêu hồ truyền vào trong tai hắn:

- Đáng ghét! Ai cho phép ngươi sờ vào người ta?

Giọng nói của Tiểu Bạch không có mấy phần tức giận, mà như có thêm mấy phần nũng nịu của thiếu nữ. Trần Lâm có chút không kịp thích ứng, hơi lúng túng nói:

- Tiểu Bạch, ngươi tỉnh rồi sao? Ta còn tưởng ngươi còn đang hôn mê, thật làm ta có chút lo lắng!

- Hừ, ngươi lo lắng cho ta là sợ ta tỉnh lại tính toán với ngươi, hay là lo lắng ta không có chết sớm đi một chút?

Trần Lâm cảm thấy xấu hổ mà cười trừ:

- Ta nào có cái ý đó, chỉ là muốn mượn ngươi chút linh dược, kiếm chút tiền mua chút đồ để đề thăng thực lực thôi! Sau này khi nào ta phát tài rồi, ta sẽ trả lại cho ngươi. Ngươi thấy có được không?

- Ta mà tin ngươi được sao? Hừ, hiện tại ta đang chuẩn bị kết đan, chân khí lại bị hao tổn nên gặp không ít phiền phức. Sau khi người thu lấy linh dược, ta muốn ngươi mang ta theo cùng. Ta cảm nhận thấy nơi này sắp có biến động lớn, tình cảnh ta hiện tại không có tiện ở lại một mình. Coi như số linh dược này là tiền công ta giao trước cho ngươi, cho nên ngươi cứ tự tiện mà lấy đi!

Trần Lâm không chút do dự mà vui vẻ gật đầu:

- Ngươi với ta không cần phải khách khí như vậy, số linh dược này coi như là ta mượn của ngươi, sau này ta nhất định sẽ trả.

Hắn nói xong liền thu nàng vào túi linh sủng, nàng cũng không có phản đối, mà tiếp tục ngủ thiếp đi. Trần Lâm thấy mọi chuyện diễn biến có điều thuận lợi, không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhỏm. Hắn không hiểu sao trong lòng dường như có một sợi dây liên kết nào đó rất đặc biệt với nàng. Trong lúc mơ màng thiếp đi, Tiểu Bạch cũng cảm nhận được điều đó. Nàng có cảm giác như khi ở bên cạnh hắn mọi thứ đều rất an toàn. Hắn tạo cho nàng một cảm giác vô cùng thân thiết, mặc dù mỗi lần gặp mặt nàng không cắn hắn thì cũng gây chuyện với hắn.

Cho dù là trong thế giới phàm nhân, hay là thế giới tu tiên đều tồn tại một thứ được gọi là vận mệnh. Mà vận mệnh cho dù mờ mịt, khó hiểu nhưng không ai có thể tránh khỏi được. Cũng kể từ hôm nay, vận mệnh của hắn và nàng đã bị trói buộc vào một chỗ. Nhưng cả hai đều không biết được điều đó.

Rời đi động phủ, Trần Lâm cũng không có dừng lại, mà cưỡi phi điểu quay trở về Tây Minh trấn. Tính ra, từ lúc rời khỏi Lục gia thời gian cũng đã hơn một năm bảy tháng, khoảng cách đến đại hội tỉ thí chỉ còn lại không đến ba tháng. Trần Lâm hy vọng trong ba tháng này hắn có thể đột phá lên tầng tám luyện khí cảnh. Ngoài ra, hắn cũng muốn chuẩn bị cho mình một số vật dụng cần thiết, sẵn tiện tìm cho hai huynh muội Ngọc Minh, Ngọc Lan vài bộ công pháp tu luyện thích hợp.

Trên người hắn hiện tại tính ra số lượng yêu hạch cấp một, cấp hai phải có tới mấy trăm viên. Các loại xương cốt, da thú cũng còn lại một ít. Đặc biệt là linh dược, đây có thể xem là thu hoạch lớn nhất của hắn lần này. Từ trên người tên đệ tử ngoại môn của U Minh tông, Trần Lâm cũng thu được hơn hai mươi món hạ phẩm pháp khí, mười món trung phẩm, năm món thượng phẩm, năm món cực phẩm, và hai cái pháp bảo hạ phẩm. Trần Lâm cũng không hiểu là cái tên mập mạp này làm sao lại cất nhiều loại pháp khí cấp thấp đến như vậy. Với cảnh giới của hắn mấy món pháp khí đó cũng chẳng còn mấy tác dụng. Ngoài ra, trong túi trữ vật của hắn còn có hơn một trăm viên hạ phẩm linh thạch. Đây là một loại tinh thạch có chứa linh lực chuyên dùng cho tu sĩ từ tụ nguyên cảnh trở lên tu luyện. Loại linh thạch này được chia thành bốn cái phẩm cấp, từ thấp nhất là hạ phẩm đến trung phẩm, thượng phẩm và cuối cùng là cực phẩm linh thạch. Trần Lâm trên người từ trước đến nay chưa từng dùng qua loại vật phẩm này, nhưng không có nghĩa là hắn chưa thấy bao giờ. Chỉ đáng tiếc, hắn hiện tại cũng không có thể sử dụng loại linh thạch này để tu luyện, chỉ có thể dùng nó để trao đổi một số loại vật dụng cần thiết.

Trần Lâm tính toán đâu đó hết thẩy rồi lệnh cho phi điểu hạ xuống chỗ dịch trạm cách Tây Minh trấn về hướng tây khoảng trăm dặm để nghi ngơi. Cái dịch trạm này là do thành chủ U Minh thành mở ra để tiếp đón tu sĩ từ U Minh lâm trở về, ngoài ra nó còn có tác dụng bảo vệ vùng biên giữa yêu thú và nhân loại. Trần Lâm và hai huynh muội họ Đường cứ cách vài tháng là đến đây một lần, vừa là báo tin tức cho người của Lục gia, vừa là trao đổi một số vật dụng cần thiết. Nên khi ba người vừa đi đến một số binh sĩ tuần tra ở bên ngoài dịch trạm liền nhận ra. Tu vi của đám binh sĩ này đều không thấp hơn ba người. Đặc biệt là tên đội trưởng tu vi đã đạt đến tụ nguyên cảnh trung kỳ. Nhưng ở trước mặt Trần Lâm hắn vẫn tương đối khách khí:

- Lâm huynh đệ, ngươi khoẻ a! Hôm nay không biết là Lâm huynh đệ đến để đưa tin tức, vẫn là có vật gì tốt để trao đổi đây?

Trần Lâm cũng không cần khách khí với bọn họ, hắn vui vẻ gật đầu nói:

- Đa tạ Trình đội trưởng quan tâm, ta lần này là muốn trở về Lục gia, mà thu hoạch chuyến này cũng rất khá. Đây là một chút thành ý của ta dành cho mấy vị huynh đệ, Trình đội trưởng cầm giúp!

Trần Lâm lấy từ trên người một túi trữ vật nhỏ bỏ vào tay Trình đội trưởng. Trình đội trưởng vừa cầm trên tay túi vật phẩm vừa cười ha hả, nói:

- Ái chà, lần nào Lâm huynh đệ cũng có quà cáp thế này, tiểu thư mà biết được sẽ trách tội bọn ta mất!

Hắn tuy ngoài miệng là nói thế, nhưng vẫn nhanh tay cất đi túi trữ vật. Đám binh sĩ ở dịch trạm đều biết, Trần Lâm mỗi lần từ U Minh lâm trở về đều thu thập rất khá, mà vật phẩm hắn đưa tặng cũng toàn là đồ tốt. Ngoài ra, trên người Trần Lâm còn có đeo lệnh bài bạch kim đại biểu cho thân phận khách quý của U Minh thành chủ. Nên là bọn họ càng thêm khách khí với hắn hơn, càng là không có cái tâm tư đi làm chuyện xấu. Trần Lâm vỗ vỗ miếng lệnh bài màu bạch kim đeo ở bên hông, rồi lơ đãng hỏi:

- Không biết là mấy ngày hôm nay ở chỗ này có tin tức gì mới không?

Đám binh sĩ đang hớn hở chia chát vật phẩm, bỗng nhiên mặt đều xụ xuống. Trong đó có một tên binh sĩ còn khá trẻ, tức giận mắng:

- Con bà nó, không nhắc thì thôi, nhắc lại còn cảm thấy ấm ức! Mấy hôm trước có một đám đệ tử ngoại môn của U Minh tông đi ngang qua chỗ này. Bọn ta nào có trêu chọc gì bọn chúng, chỉ là nói mấy câu đùa vui với hai vị nữ nhân của Lý gia một chút. Vậy mà bọn chúng ỷ vào tu vi, lực lượng đánh cho một ta một trận, làm mấy huynh đệ lão lục, lão ngũ bị thương không dậy được.

Trần Lâm không khỏi ồ lên:

- Người của U Minh tông vẫn còn ở đây sao?