Ngô Khả tỉnh lại đã là chuyện của ba ngày sau. Y vẫn nhớ như in lúc đó hoàng đế nói với y những gì.
"Hắn đã không yêu ngươi, ngươi còn cố chấp làm gì. Chỉ cần ngươi muốn, trẫm sẽ giúp ngươi quay về đất phong kia an an ổn ổn sống qua ngày"
Nhưng kết quả thì sao, y vẫn là một chung rượu độc kết liễu chính mình, yêu đến thảm hại như vậy. Rốt cuộc thì bản thân Ngô Khả cũng không biết mình vì cái gì mà có thể si mê người kia đến thế. Có lẽ là Lam Duy của năm đó chính là ánh sáng duy nhất, rực rỡ mà ấm áp trong thế giới tối tăm của y.
Ngô Khả nhìn khung cảnh trước mắt, lại cười nhạo chính mình, ngay cả chết cũng không chết được. Nhưng chưa kịp để y suy nghĩ nhiều, cánh cửa bên ngoài đã bị kéo ra. Người kia đi ngược sáng bước vào, thiếu niên anh dũng, mạnh mẽ xuất hiện trong tầm mắt khiến Ngô Khả một hồi kinh ngạc.
Lam Duy ngồi xuống bên giường, nâng chén thuốc lên trước mặt Ngô Khả vẫn đang ngây ngốc. Thấy người này ngơ ngẩn nhìn mình không chớp mắt, Lam Duy có chút buồn cười. Cách đây ba ngày, Tô Quý Phi triệu kiến hắn vào cung, ban đầu Lam Duy cũng không hiểu mình và Tô Nạp có gì để nói với nhau. Nhưng khi nhìn thấy hoàng đế cũng ở đó thì hắn biết người thật sự muốn gặp mình hôm nay chắc chắn không phải Tô Nạp, hoàn toàn là chủ ý của hoành thượng. Tô Nạp nói với Lam Duy chuyện Hoàng đế không muốn giết Ngô Khả, thân phận của y lại khó có thể quang minh chính đại ở lại hoàng cung, ý của hoàng thượng là muốn để Ngô Khả ở lại Lam gia.
Ngô Khả không biết những gì hoàng đế và Tô Nạp nói với Lam Duy. Y chỉ biết khoảnh khắc nhìn thấy Lam Duy, trái tim tưởng chừng đã chết kia của y lại tràn đầy sức sống, một lần nữa vì người kia mà đập. Hai mắt Ngô Khả dán chặt vào thân ảnh Lam Duy, nhìn hắn ngồi xuống giường, để thuốc lên bàn rồi quay sang y với ánh mắt phức tạp. Lúc lâu sau, trong không khí yên tĩnh mới vang lên tiếng nói của Lam Duy.
"Hoàng thượng nói, tha cho ngươi một mạng, hiện tại vương gia quyền cao chức trọng kia đã bị xử tử. Ngươi là biểu đệ của ta từ xa đến – Ngô công tử."
Ngô Khả sớm đã biết hoàng đế sẽ không giết y, nhưng bản thân y thời điểm đó sống cũng tựa chết, nào có khác biệt. Nên Ngô Khả dứt khoát tự chấm dứt chuỗi ngày đau khổ của mình. Không ngờ nghiệt duyên với người này vẫn chưa tận. Nếu đã không thể quên đi mà chết, vậy thà ghi khắc trong tâm mà sống. Ngô Khả chỉ biết bản thân mình đến lúc này đã không thể quay đầu, đây chính là một ván cược, y cược chân tâm của y. Thắng thì thắng cả một đời ân ái, thua thì đổi lại một tấm chân tình, chính y cũng không thấy bản thân thua thiệt ở đâu trong vụ cược này.
"Ngô Khả, hoàng thượng đều nói hết cho ta rồi."
"Nói gì?"
Ánh mắt Ngô Khả mờ mịt, chẳng lẽ vị hoàng huynh kia của y lại nói cho Lam Duy biết thật ra tất cả sự việc mưu phản kia, cả việc bắt y về kinh đều là kết hoạch được bày trước của hai huynh đệ y.
Không để Ngô Khả suy nghĩ lâu, Lam Duy liền lên tiếng.
"Ngài ấy nói chuyện ngươi đối với ta... có thứ tình cảm kia. Nhưng Ngô Khả, ta thích nữ nhân, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc thú một nam nhân. Với ngươi bất quá cũng chỉ xem là bằng hữu thân thiết."
Dừng một lát như nghĩ đến điều gì, Lam Duy lại nói tiếp.
"Ngươi có thể ở lại Lam phủ, nhận sự phó thác của hoàng thượng, Lam gia sẽ không bạc đãi ngươi, chỉ là thứ tình cảm đó vẫn nên buông bỏ đi thôi."
Lam Duy giữ lời này trong lòng mấy ngày nay, vẫn luôn không biết có nên nói ra hay không. Thời điểm nói xong liền thở ra một tiếng nhẹ nhỏm, nhìn sang Ngô Khả lại không khỏi hốt hoảng.
Ngô Khả vừa tỉnh lại, sắc mặt cho chút nhợt nhạt, mái tóc xoã dài sau lưng, mất đi chút kiêu ngạo ngày thường lại thêm phần yếu ớt. Ánh mắt vốn đang tĩnh lặng, sau khi nghe xong lời Lam Duy nói liền trở nên mơ hồ, một tầng nước mắt dâng lên lại kiên quyết không để rơi xuống. Phút chốc Lam Duy thấy trong đáy mắt y hiện lên chút ủy khuất.
"Lam Duy, nếu ta nói, dù có chết ta cũng không thể buông bỏ được ngươi, thì ngươi có đuổi ta ra khỏi Lam phủ không?"
Lam Duy biết mình không nhìn lầm, bởi vì ngay cả trong giọng nói của Ngô Khả cũng nghe ra được sự ủy khuất kia. Nhìn Ngô Khả tiều tụy trên giường, Lam Duy không muốn làm y càng mệt mỏi. Để lại câu nói "Đợi ngươi khoẻ lại nói tiếp" rồi liền bỏ đi.
Sau lần đó Ngô Khả nằm trên giường nửa tháng mới hoàn toàn hồi phục. Suốt nửa tháng qua y đã nghĩ kĩ, hiện tại y không phải vương gia, không thể như trước kiêu ngạo không nói đạo lý. Thật ra lúc trước Ngô Khả còn là vương gia y vẫn luôn giữ thái độ ôn hoà với Lam Duy, chính là yêu hắn nên đối người này y luôn dùng sự nhẫn nại, mềm mỏng. Hiện tại càng phải nhẫn nại hơn trước.
Ngô Khả biết cho dù mình yêu Lam Duy, cho dù hắn bài xích y nhưng chắc chắn Lam Duy sẽ không để y khó xử, Lam Duy là kẻ trọng tình nghĩa, nếu không lúc đó ở Nam Châu đã không để yên cho y bắt làm con tin. Nhưng thời điểm đó y thật sự ủy khuất, Lam Duy có thể ghét y, có thể không đáp lại tình cảm này nhưng không thể bảo y từ bỏ hắn, đó là điều không thể.
Cho đến một buổi chiều mùa đông, khi Ngô Khả đã ở tiểu viện kia buồn chán được ba tháng, Lam Duy mới xuất hiện. Ngô Khả là võ tướng, thân hình săn chắc lại cao lớn. Hôm nay hắn mặc y phục màu lam nhạt, từ xa bước vào tiểu viện đã khiến Ngô Khả không thể rời mắt.
Ngô Khả đang ngồi ngẩng người trong sân, thấy Lam Duy liền vội vã đứng lên.
"Hạ nhân trong viện đều đi đâu"
Ngô Khả bị hắn hỏi vẫn có chút chưa kịp hiểu, liền ngước mặt lên đáp.
"Không... không có hạ nhân"
"Tại sao lại không có hạ nhân,trong Lam gia trên dưới hơn trăm người."
Một bên nói Lam Duy vừa cởi áo choàng lông trên người khoác lên thân thể đơn bạc của Ngô Khả. Trời đã vào đông, nhiệt độ đều giảm xuống rất thấp, ở mỗi viện trong phủ đều đốt lò sưởi ấm áp, chỉ có viện của Ngô Khả có vẻ lạnh lẽo hơn, chính y cũng không thể mặc ấm một chút, lại còn ra sân ngồi đón gió.
Ngô Khả khoác trên mình áo choàng của Lam Duy, mùi hương của hắn quẩn quanh chóp mũi khiến Ngô Khả tham luyến lén lút ngửi thêm một chút. Ngô Khả rất ủy khuất, rất muốn cáo trạng với Lam Duy. Hạ nhân ở Lam phủ đều biết chuyện ngày đó ở Nam Châu y bắt lấy chủ nhân của bọn họ làm con tin. Từ trên xuống dưới đều khinh bạc y. Dù lúc trước bị đày đi Nam Châu nhưng dù gì hoàng huynh cũng chỉ có y là hoàng đệ duy nhất còn sống, liền trong tối ngoài sáng bảo hộ y. Hiện tại ở Lam phủ không chỉ không có ai hầu hạ, bữa ăn mỗi ngày cũng không no, áo không ấm, ngay cả mùa đông cũng chỉ có thể đốt lò sưởi vào ban đêm.
Ngô Khả càng nghĩ càng tủi thân, nhưng mang lên cân mà so sánh, bản thân y vẫn không thể quan trọng bằng những hạ nhân đã theo Lam Duy từ lâu, trung thành với hắn lại được hắn tin tưởng. Ngô Khả không tin Lam Duy sẽ ra mặt cho y, có thể còn cho rằng tính khí y kiêu ngạo, quen sống trong nhung lụa nên không thể thích nghi cuộc sống ở Lam phủ. Vậy nên nghĩ đi nghĩ lại, Ngô Khả vẫn là mang những chuyện kia giữ trong lòng.
"Bọn họ đều có việc, ta ở đây cần gì sẽ gọi bọn họ đến, lúc thường cũng không muốn có nhiều người làm phiền."
Lam Duy không nói gì, chỉ bước đến ngồi xuống bàn đá ban nãy Ngô Khả ngồi. Thấy hắn ngồi Ngô Khả cũng đi đến ngồi đối diện hắn. Cẩn thận rót trà nóng cho hắn. Lam Duy nhìn người trước mắt, cách đây vài tháng còn là vương gia quyền quý kiêu ngạo, hiện tại ở trước mặt hắn lại như con thỏ nhỏ rụt tai. Trong lòng có chút buồn cười nhưng nhớ đến chuyện hôm nay đến đây thì không dám cười ra tiếng.
Đợi Ngô Khả rót trà xong ngồi ngay ngắn, Lam Duy mới bắt đầu nói.
"Ta không có mẫu thân, phụ thân càng không. Hiện tại đã đến thời điểm thành gia lập thất, nhưng vẫn chưa có ý trung nhân..."
Lam Duy dừng lại, nhìn Ngô Khả cắn chặt môi dưới, chỉ dám cuối đầu nhìn ấm trà, lại có chút không thể nói tiếp.
"Nên ta giao mọi việc cho quản gia, hai ngày tới sẽ mở yến tiệc, nhờ bà mai thay mặt ta mời một số nữ quyến trong kinh đến tham gia. Khi đó mong ngươi cũng đến, giúp ta chọn một người làm thiếu phu nhân."
Ngô Khả dường như bị mấy lời này của hắn làm chấn kinh, khi ngước lên khuôn mặt đã vặn vẹo đến cực điểm.
"Tại sao... còn muốn ta đến đó..."
Lam Duy đã nghĩ suốt mấy tháng qua, hắn biết hắn không phải vô tình với Ngô Khả, đối với người này vẫn luôn có sự để ý nhất định. Nhưng Lam Duy càng hiểu rõ, hắn phải lập thê sinh tử, hắn càng không thể yêu một nam nhân. Lựa chọn này của hắn không chỉ chặt đứt tình cảm của Ngô Khả mà là cả thứ tình cảm ít ỏi kia của hắn.
"Ta muốn lập thê sinh hài tử đã lâu, hiện tại ngươi ở đây, là bằng hữu của ta lại không thể đến giúp ta nhìn một nữ nhân tốt sao."
Chỉ thấy Ngô Khả nghe xong mấy lời này liền rũ mắt.
"Hai ngày sau ta có chuyện cần gặp Tô Diễn, e là không thể đến dự yến tiệc kia của ngươi."
Lam Duy nói vậy chủ yếu là muốn thông báo với Ngô Khả việc hắn muốn lập thê, cũng không thật sự mong y đến. Nghe Ngô Khả yêu cầu liền thoải mái giúp y sắp xếp đến phủ tướng quân, sau đó vui vẻ rời đi.
Đợi vạt áo người kia khuất sau sửa, Ngô Khả mới dám rơi nước mắt. Chiếc áo choàng của hắn vẫn còn khoác trên vai, che phủ đi toàn bộ nước mắt và đau thương của Ngô Khả.
- -----------
Ngày hôm đó Ngô Khả thật sự không đến dự yến tiệc, y ở lại phu tướng quân đến khi hoàng hôn mới quay lại. Mà ở Lam gia dường như sự vắng mặt của Ngô Khả cũng không quan trọng, mọi người vẫn ra ra vào vào. Ngược lại suốt buổi yến tiệc, Lam Duy luôn tâm tình không yên, trong lòng cảm thấy khó chịu, bức bối lại không thể hiểu thứ cảm giác đó là gì. Bỗng nhiên lại nghĩ tới Ngô Khả, không nghĩ thì thôi, càng nghĩ lại càng lo lắng. Kết quả cả buổi cũng không nhìn trúng được nữ nhân nào, bồn chồn không yên.
Yến tiệc vừa kết thúc Lam Duy đã nhịn không được sải bước đến viện nhỏ của Ngô Khả, bên trong chỉ dốt ánh đèn nhỏ le lói, giữa tiết trời mùa đông lạnh lẽo càng âm u, Lam Duy không khỏi lo lắng bước nhanh hơn.
Đẩy cửa lớn ra, bên trong căn phòng nhỏ yên tĩnh lại phát ra tiếng kìm nén đau đớn khe khẽ, Ngô Khả cuộn mình trên giường, dường như đã ngủ nhưng chân mày lại nhíu chặt đầy đau đớn. Lam Duy bước đến vén chăn lên, lộ ra khuôn mặt nhẫn nhịn đè nén của Ngô Khả, trong lòng có chút xót xa liền nhẹ giọng gọi. Gọi thật lâu mới thấy Ngô Khả hé mắt ra nhìn. Trong ánh mắt kia lóe lên chút ngạc nhiên, mừng rỡ rồi lại nhanh chóng hóa ảm đạm. Ngô Khả trong một khoảnh khắc khôi phục lại dánh vẻ thường ngày, như thể chút đau đớn mà ban nãy cố kìm nén chỉ là ảo giác của Lam Duy.
Ngô Khả rời khỏi giường, động tác nhanh chóng khiến y có chút loạng choạng, nhưng chưa kịp để Lam Duy đưa tay đỡ, y đã đứng vững.
"Sao lại đến đây rồi, hôm nay xem mắt thế nào"
Giọng nói của Ngô Khả mềm mỏng, tất cả những ôn nhu đời này đều dùng hết trên người Lam Duy, càng không thể nào nặng lời với hắn. Dù điều nói ra miệng chính là thứ dằn vặt y suốt mấy ngày nay.
"Rất tốt, đều là ôn hương nhuyễn ngọc. Liễu Vi của Liễu gia đặc biệt nổi bật, nói nàng ta ở kinh thành chỉ thua Tô Nạp quả không sai"
Thật ra trong tâm trí Lam Duy chẳng thể nhớ nỗi gương mặt nào xuất hiện trong yến tiệc hôm nay cả. Hắn chỉ biết Liễu Vi vì nàng đặc biệt nhất trong số những thiên kim hôm nay tham gia yến tiệc, tài sắc vẹn toàn, nếu năm đó không phải giữa đường xuất hiện một Tô Nạp thì cái danh đệ nhất tài nữ chắc chắn sẽ là của nàng.
Nghe Lam Duy nói xong mấy lời này, trong lòng Ngô Khả cũng không rõ là tư vị gì. Rõ ràmg đã biết trước hắn sẽ phải nạp thê, hắn sẽ nhìn trúng một nữ nhân nào đó trong những nữ nhân dự yến tiệc hôm nay. Nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn đau đớn như vậy.
"Lam Duy, ta biết, ngươi đối với ta không phải là vô tình."
Ngô Khả vừa nói vừa kéo Lam Duy đến bên bàn, đặt chén trà nóng vào bàn tay hắn, bên ngoài lạnh như vậy, đến đây cũng không choàng thêm áo dày một chút. Sau đó một bên chỉnh áo cho hắn, một bên tiếp tục nói.
"Lam Duy, ta có chuyện muốn cầu xin ngươi"- Dừng lại một chút, thấy Lam Duy không có ý cắt lời, y mới tiếp tuc - "Có thể nào, sau khi nạp nàng ta làm thê... thì cũng nạp ta làm thiếp của ngươi... được không?"
Lam Duy đang rũ mi nhìn người trước mắt thắt dây áo choàng cho mình, nghe hết lời Ngô Khả nói liền như bị điện giật vươn mắt nhìn y ngạc nhiên. Ngô Khả từ nhỏ đã kiêu ngạo, lý tưởng của y là quyền lực, là ngôi vị chí tôn, người này ngay cả khi trở thành bại tướng dưới tay đương kim thánh thượng vẫn là một con báo uy nghiêm. Vậy mà bây giờ lại đứng trước mặt hắn, cầu xin hắn nạp y làm thiếp.
"Ngô Khả, đừng hồ nháo, ngươi có biết bản thân vừa nói gì không."
"Ta biết, ta sẽ không để thê tử của ngươi nhọc lòng, ta sẽ an phận."
"Đừng nói nữa, chuyện này ta chắc chắn không đồng ý!"