Trực quan số liệu thật sự là một thứ tốt, tỷ như hắn có thể thông qua số liệu hiểu rõ thực lực của bản thân.
Nghĩ như thế thì có lẽ phương pháp để mạnh lên sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều. Chỉ cần nâng cao các thuộc tính, nhưng đồng thời cũng cần phải tích luỹ thêm kinh nghiệm thực chiến.
Nếu thuộc tính tăng mà khi chiến đấu không thể phát huy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hơn nữa, theo Tô Hiểu suy đoán, nếu hắn đã có thể bị đưa đến thế giới One Piece, thì sau này nhất định cũng sẽ bị chuyển đi đến các thế giới khác, đến lúc đó có cả tá cơ hội để trau dồi sức mạnh.
Thuộc tính hiện tại của hắn như sau: sức mạnh: 7, nhanh nhẹn: 7, thể lực: 5, trí lực: 6, mị lực: 3. May mắn thì ít đến đáng thương, chỉ có đúng 1 điểm.
Sức mạnh và tốc độ thì không cần nói nhiều, tác dụng vô cùng thực tế, bổ trợ cho năng lực cận chiến của hắn.
Thể lực đại biểu giá trị sinh mệnh và năng lực chịu đòn. Trí lực thì hiện tại còn chưa rõ.
Mị lực còn mông lung hơn, chẳng lẽ tăng mị lực sẽ làm cho hắn thêm càng ngầu?
Tô Hiểu lắc đầu, mị lực chắc không phải như thế đâu, hẳn là sẽ liên quan đến giao tiếp hoặc là triệu hồi.
Giá trị may mắn là một mục vô cùng quan trọng, nhưng để tăng nó lên thì có lẽ là vô cùng khó.
Tô Hiểu rành rẽ kỹ thuật dùng đao, để phát triển thì có lẽ nên nâng cao sức mạnh, nhanh nhẹn cùng các thuộc tính liên quan, hiện tại hắn vẫn chưa xác định phương hướng để phát triển, dù sao cũng chỉ mới tiến vào thế giới thứ nhất, suy nghĩ về vấn đề này vẫn còn quá sớm.
Trong lúc Tô Hiểu miên man suy nghĩ, từ phía xa trong rừng truyền đến tiếng cành cây gãy răng rắc, một cái đầu thú to lớn dần xuất hiện.
Đến rồi!
Quái thú với hình thể khổng lồ - chủ nhân núi Colubo đang đến!
Bề ngoài con hổ này so với những con bình thường cũng tương tự, chỉ là hình thể nó to lớn hơn, cao hơn 4 mét, dài khoảng 7-8 mét, so với con voi ở thế giới thực còn muốn lớn hơn một chút, có lẽ nó to gần bằng cả một gian phòng.
Mãnh hổ lông vàng óng ánh vô cùng đẹp, dưới ánh mặt trời lại càng thêm rực rỡ.
Tô Hiểu ẩn thân trên cây, nhìn chằm chằm vào mãnh hổ phía dưới, cố gắng giảm đi tiếng hít thở của bản thân.
Ở vị trí Tô Hiểu đặt bẫy, mũi của con hổ bất chợt run lên, như ngửi được mùi nguy hiểm, nó cứ chần chừ mãi không dám đến gần.
Nhưng bên trên bẫy đã được Tô Hiểu bố trí hoa quả khô, đối với nó có sức hấp dẫn vô cùng chí mạng.
Mấy loại hoa quả này là được mua tại cửa tiệm tạp hoá trước đó Tô Hiểu ghé vào, tên là mộc thiên chỉ.
Mộc thiên chỉ là trái cây khô đặc thù tại thế giới One Piece, ở thế giới hiện thực cũng có một loại cây tương tự như mộc thiên chỉ, đó chính là bạc hà mèo.
Chủ nhân núi Colubo mặc dù có hình thể khổng lồ, nhưng thiên tính của nó vẫn là động vật họ mèo, đối với mộc thiên chỉ hoàn toàn không có sức chống cự.
Bạc hà mèo có thể xem như thuốc phiện của loài mèo, đối với đại bộ phận động vật họ mèo đều vô cùng có sức hấp dẫn.
Xem ánh mắt thèm nhỏ dãi của con hổ kia thì Tô Hiểu liền biết kế hoạch xem như đã thành công.
Mãnh hổ đi lòng vòng xung quang cái bẫy, vô cùng cẩn thận, nó ngửi thấy mùi lạ, nhưng không có cảm giác nguy hiểm là mấy.
Rốt cuộc, dưới mùi hương hấp dẫn của mộc thiên chỉ, hổ ta cũng bước vào trung tâm của bẫy rập.
Nó lúc đầu chậm chạp tiến lên vài bước, sau đó bất ngờ dừng lại, ngó nghiêng dò xét bốn phía xung quanh.
Tô Hiểu trên cây âm thầm giật thót. Động vật ở đây chỉ số thông minh cao hơn nhiều so với bình thường.
Xem biểu hiện của nó, trí thông minh có lẽ cũng đạt được tới khoảng một đứa bé 10 tuổi và thậm chí có thể hơn.
Thời gian bắt đầu trôi, hai bên đều kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, chủ nhân núi Colubo không thể chống lại nổi sức hấp dẫn từ mộc thiên chỉ nữa.
" Rầm! "
Bụi bay tứ tung, mãnh hổ đem toàn bộ số quả mộc thiên chỉ ngậm vào trong miệng, thèm thuồng nhấm nháp.
Hương vị của mộc thiên chỉ cũng chẳng ngon lành gì mấy, vô cùng chát, thế nhưng đối với con hổ kia lại có hương vị riêng vô cùng đặc sắc.
Sau một lúc, con hổ cũng bắt đầu có phản ứng, vốn dĩ đang nằm thì bây giờ nó đã ngửa ra đưa cả bốn chi hướng lên trên, lưng ngọ ngoậy ma sát mặt cỏ bên dưới.
Nó đang trong cơn hưng phấn.
Mèo nhà sau khi ăn một lượng lớn bạc hà mèo sẽ xuất hiện ảo giác đồng thời kèm theo biểu hiện lăn lộn dưới đất.
Con hổ kia tuy to lớn mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể chống lại bản năng, miệng không ngừng chảy nước dãi, chắc chắn nó đang bị ảo giác.
Thời cơ đã đến, Tô Hiểu nâng súng lên, nhắm ngay...mặt đất dưới thân con hổ?
Không sai, là mặt đất dưới thân của nó. Giả sử coi như bắn trúng con hổ kia, nó cũng chỉ bị thương chứ chắc chắn sẽ không chết, dựa vào kỹ thuật của hắn cũng không đảm bảo sẽ bắn trúng mắt nó.
Dưới lớp đất đó, Tô Hiểu đã chôn xuống rất nhiều thuốc nổ. Và bên trên số thuốc nổ đó, hắn còn động tay thêm một chút, đủ cho con hổ kia no say một bữa.
Hắn bóp cò súng.
" Đùng! "
Tiếng súng vang lên trong rừng rậm, đánh vỡ sự yên tĩnh vốn có, hù doạ vô số chim chóc náo loạn bay tứ tung.
Sau khi thuốc súng nổ tung, một viên đạn nóng rực theo họng súng bắn ra, xoáy tròn rồi ghim sâu xuống mặt đất. Một gốc cỏ xanh biếc bị đánh gãy, lá bay tung toé.
Viên đạn xuyên qua lớp đất trên bề mặt, sau đó chui vào thùng thuốc súng chôn dưới đất, nhiệt độ cao gấp mấy trăm lần lập tức làm cháy thuốc súng.
Tiếng súng đột ngột khiến chủ nhân núi Colubo đang say sưa dưới đất run lên, nó ngay lập tức muốn bật dậy bỏ trốn nhưng đáng tiếc là đã quá muộn.
" Oành! "
Tiếng động lớn từ bên trong khu rừng vang lên, tất cả các loài động vật trong bán kính 1 km đều sợ hãi, cùng nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Hơn một chục thùng thuốc nổ dưới đất lần lượt được kích nổ, kéo thành một vụ nổ dây chuyền. Tiếng nổ lớn cứ vang lên mãi không dứt.
Bùn đất ở vị trí mãnh hổ văng ra tung toé, bên trong nơi đó có thể mơ hồ nhìn thấy một ít đinh sắt, đó là do thứ Tô Hiểu đã chuẩn bị để tăng lực sát thương.
Thể trọng của con hổ này ước chừng cũng mấy tấn, bị sức nổ bên dưới hất lên độ cao 3m, mấy trăm cây đinh sắt nhờ lực nổ ghim vào cơ thể nó.
" Gào~"
Tiếng kêu thê lương của con hổ truyền đến, nhưng cơn ác mộng của nó vẫn chưa chấm dứt.
Lửa bốc lên không trung, đem chủ nhân núi Colubo thiêu rụi, mùi cháy khét truyền đến.
" Bịch! "
Mãnh hổ từ không trung rơi xuống, thuốc súng sinh ra khói đen bao trùm lên cơ thể nó. Thoang thoảng có thể nghe thấy tiếng tanh tách của lửa vẫn đang cháy nốt những phần còn lại.
Tô Hiểu đứng ở cây cổ thụ đằng xa, thờ ơ lạnh nhạt nhìn hết thảy mọi thứ, nhưng sắc mặt hắn không được tốt cho lắm.
Cũng không phải do lòng thương cảm đột nhiên trỗi dậy, thứ này hắn sớm đã đem cho chó gặm.
Sắc mặt hắn khó coi là vì con hổ kia vẫn chưa chết, hắn vẫn chưa nhận được thông báo nào từ Thiên đường luân hồi.
Kế hoạch tiến hành thật thuận lợi, nhưng sinh vật ở thế giới One Piece cường đại đến nỗi làm người ta sợ hãi.
Leo xuống cây cổ thụ, Tô Hiểu rút đao Trảm Long, cầm chắc thanh đao tiến vào bên trong vụ nổ.
Đã không nổ chết vậy thì chém cho chết, chỉ cần có một tia hy vọng về chiến thắng, hắn có thể liều mạng, trước giờ hắn chưa từng sợ hãi chiến đấu.
Theo một góc độ nào đó. Tô hiểu là một người có vô cùng có máu hiếu chiến.
Nhận thấy rằng khi chiến đấu vì sinh tử của bản thân sẽ làm cho hắn quên đi hận thù, quên đi từng bất hạnh, chỉ còn biết chiến đấu cho đến khi giết chết kẻ địch thì mới thôi.