Thiên Đường Có Em

Chương 88






*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1



Cô thầm chán nản trong lòng, khi mở cửa ra còn không nhịn được thở dài thườn thượt. Cố Nghiên Ca vẫn luôn cúi đầu, đôi chân dài thẳng tắp nuột nà xinh đẹp, trên làn da láng mịn trắng mềm còn vương vài giọt nước.


Vì cô đang thất thần nên không để ý tới có điều bất thường.


Cô vừa lau tóc, vừa đi tới bên giường, việc đầu tiên là với lấy điện thoại, những màn hình hiển thị thời gian vẫn trống không như vậy đã đập tan mọi ảo tưởng cuối cùng của cô. “Xi! Thật nhỏ mọn, còn chẳng thèm trả lời lại tin nhắn.”


Cố Nghiên Ca càu nhàu, bò lên giường đang muốn nằm vật ra.


Bỗng chốc, động tác của cô sững lại, đôi mắt long lanh chuyển động, sau đó cô quay đầu nhìn nơi sofa có cảm giác bất thường, bóng hình đập vào mắt chút nữa khiến cô hét toáng lên.


“Sao… sao chú lại ở đây?”


Cố Nghiên Ca bị giật mình chui tọt vào trong chăn.


Tại sao?


Bởi vì cô còn chưa mặc quần chip nữa.


Ôi đệch!


Sao Lục Lăng Nghiệp lại ở trong phòng của cô?


Có cần làm người khác kinh sợ đến thế không, hơn nữa còn chẳng nói năng gì ngồi trên sofa đối diện giường, đây rõ ràng là to gan nhìn trộm.


Cố Nghiên Ca lấy chăn mỏng quân người, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng bừng, mấy sợi tóc ẩm tung ra còn vương trên má, xinh đẹp giống như một đóa phù dung.


Ai đó đang ngồi trên sofa, ánh mắt lạnh lùng thâm sâu, môi mỏng mím nhẹ.


Anh chẳng rời mắt nhìn Nghiên Ca đang “xù lông, ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Sao thế?”


“Lục Lăng Nghiệp, chú…” Cố Nghiên Ca xúc động gọi ra tiếng, sau đó mới ý thức được hạ thấp giọng: “Sao chú lại vào đây? Đây là phòng ngủ của tôi và Thiếu Nhiên, chú như vậy là tự ý xông vào phòng người khác đấy.”


Mấy lời này của Nghiên Ca chẳng có chút sức thuyết phục nào. Những mong đợi ngập tràn lúc trước đều đã biến thành khiếp sợ.


Cho dù giây phút Nghiên Ca mới nhìn thấy anh cũng vui vẻ, nhưng hoàn cảnh ngượng ngùng thế này, cô có vui vẻ thể nào cũng không ngăn được trái tim đang run lên.


Vừa rồi… lúc cô nghiêng người lấy điện thoại, không biết có bị Lục Lăng Nghiệp nhìn thấy hết rồi không.


Trời ơi, xấu hổ quá đi mất.


Đôi chân dài của Lục Lăng Nghiệp bắt tréo ngồi yên trên ghế, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng xinh đẹp của Nghiên Ca, khi bốn mắt nhìn nhau, anh mới chầm chậm đứng thẳng…


“Này, chủ đứng lại.”


Cố Nghiên Ca giữ chặt chăn, ngón chân cũng cứng lại. Lục Lăng Nghiệp không để ý tới sự kinh hãi của Nghiên Ca, anh vẫn tiến về phía trước. Cố Nghiên Ca không ngừng lùi sâu vào bên trong, đôi mắt long lanh mọng nước như nai con bị hoảng sợ.


Nháy mắt, Lục Lăng Nghiệp đã đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống cổ. Dáng người anh cao to, trông uy nghiêm và cực kỳ có sức uy hiếp, khiến Cố Nghiên Ca hốt hoảng không còn biết gì nữa.


“Em sợ tôi à?”


Đôi môi mỏng của Lục Lăng Nghiệp như đang nhả ra băng, lạnh buốt phả vào mặt cô. Cố Nghiên Ca không nhịn được lắp bắp: “Không, không.”


“Thể… lại đây đi!”


Lại đây?


Lại cái quần ấy!


Con sư tử nhỏ trong lòng Cố Nghiên Ca đang gào thét, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại vẫn hết sức sợ hãi.


Bây giờ cô lại quay sang tự hận bản thân, tại sao sau khi ra khỏi phòng tắm chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ dáng sơ mi chứ.


Hu hu hu!