Thiên Đường Có Em

Chương 197




Nghiên Ca đứng trong hành lang dài trống trải không người, dùng ánh mắt thăm dò nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lục
Lăng Nghiệp.
3Cô hằng giọng: “Chú Út… á, anh làm gì vậy?”
Còn chưa dứt lời, Lục Lăng Nghiệp đã nghiêng mình kéo cô vào thẳng góc ngoặt1 của cầu thang.
Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi nhìn khuôn mặt tuấn tú hơi lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp, cứng ngắc hỏi: “Chú9 Út,
rốt cuộc làm sao vậy?”
Lục Lăng Nghiệp từ trên cao nhìn xuống Nghiên Ca, bao vây cô giữa khuỷu tay mình và bức tường 3bên trong.
Anh không nói gì, ánh mắt âm trầm nhìn cô chăm chủ.
Cô vừa định mở miệng tiếp tục truy hỏi thì bất ngờ 8bị một cái hôn chặn lại.
Lục Lăng Nghiệp đỡ tay sau gáy cô, siết chặt cô trong lòng.
Hai đôi môi quấn quýt, mang theo hương vị của sự phẫn nộ. Lục Lăng Nghiệp thở dồn dập, sau khi buông Nghiên
Ca ra thì ôm chặt cô trong lòng mình.
Lúc này, cô không nhìn thấy vẻ mặt của chú Út, chỉ có thể nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Cô hơi ló đầu ra, giọng nói rầu rĩ: “Chú Út, đừng giận nữa có được không?”
“Đã biết sai ở đầu chưa?”
Giọng nói của Lục Lăng Nghiệp êm dịu ấm áp, thẩm đượm nét gợi cảm làm say lòng người.
Nghiên Ca không cần suy nghĩ, vô thức gật đầu: “Biết rồi!”
“Sai ở chỗ nào?”
Nghiên Ca: “…”
Toang rồi!
Lại là chiều này!
Cô nào biết mình sai ở đầu!
Nghiên Ca mím miệng, hơi chui ra từ trong lòng anh, hai tay vòng qua thắt lưng ôm lấy anh.


“Chú Út.”
Sườn mặt Nghiên Ca dán vào lồng ngực Lục Lăng Nghiệp. Cô ôm anh càng làm cho trái tim anh đập nhanh hơn.
Một lúc lâu sau, Lục lăng Nghiệp nặng nề thở dài, kéo giãn khoảng cách với Nghiên Ca, nhìn đôi mắt long lanh ảnh
nước kia của cô, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô: “Còn đau không?
Đôi mắt Nghiên Ca hơi cay cay, cái mũi cũng lập tức chua xót. Cô lắc đầu, lại lao vào lòng Lục Lăng Nghiệp.
Nếu anh không hỏi, cô cũng quên mất chuyện buổi chiều mình bị đánh một bạt tai.
Mặt không đau, nhưng mà cảm nhận được sự ấm áp của anh, cô đưa tay bắt lấy tay anh, dán chặt khuôn mặt nhỏ
vào lòng bàn tay anh, ngửa đầu nhìn anh: “Chú Út, anh giận vì em bị đánh sao?”
Lục Lăng Nghiệp không nói gì nhưng mà đôi mắt lại đột nhiên hiện lên nét lạnh lùng như đang trả lời cô.
Nghiên Ca thở dài, khuôn mặt nhẹ nhàng cọ vào tay anh: “Chú Út, đó là việc ngoài ý muốn. Em cũng… khó lòng
phòng bị.”
Tình cảnh lúc đó hỗn loạn như vậy, cô vừa phải bảo vệ Vũ Phí, lại vừa phải ứng phó với bà Bùi đang phát điên.
Cô nhất thời không chú ý nên mới bị bà ta đánh một cái.
Nhưng mà lúc này cô đột nhiên lại có chút thương cảm đối với bà Bùi và Bùi Vân Cảnh
Nếu như bọn họ biết Mộ Tân Nhu sẩy thai hoàn toàn là do cô ta tự tìm đường chết, không biết bọn họ sẽ có phản
ứng thế nào?
Đôi mắt long lanh của Nghiên Ca sáng lên, cô nhìn gương mặt cực kỳ nghiêm nghị của Lục Lăng Nghiệp, miệng
nhỏ hơi chu lên, hôn “mua” một cái lên cổ tay anh: “Chú Út, đừng giận nữa mà. Em hứa với anh, sau này em sẽ cố
gắng không mắc lỗi nữa…”
Nghĩ lại cô cũng rất bất đắc dĩ.
Nhìn chung, khoảng thời gian này Nghiên Ca cảm thấy mình đúng là số con rệp. Nếu không sao lại có nhiều
chuyện xảy ra với cô như vậy. Không chỉ ngày nào cũng lên tin tức giải trí, bây giờ ngay cả tin tức xã hội cô cũng
góp mặt.
Haizzz, sao đời người lại lắm gian nan như vậy!
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng liếc Nghiên Ca: “Bớt làm màu đi!”
Nghiên Ca cười hì hì, dễ dàng ôm lấy cổ anh, kéo khuôn mặt tuấn tú của anh đến trước mặt mình: “Chú Út, dáng
vẻ giả bộ giận dữ của anh đẹp trai lắm đó!” “Vậy sao!” Lục Lăng Nghiệp nói ra hai chữ, giọng nói đầy hấp dẫn.
Nghiên Ca thấy ánh mắt anh đột nhiên trở nên gian tà, nguy hiểm thì âm thầm nuốt nước miếng: “Đúng… đúng
vậy.”
“Hut”
Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng “hừ” một tiếng, nhưng vòng tay ôm Nghiên Ca lại siết chặt hơn.


Trong chốc lát, Nghiên Ca dựa sát vào lòng Lục Lăng Nghiệp, nhẹ nhàng hỏi: “Chú Út, sao anh lại biết em gặp
chuyện không may?”
“Khách quen của cảnh báo chí, không biết cũng khó!” Nghiên Ca thoáng hơi mất mát: “Ồ, ra là vậy sao. Em còn
tướng Vũ Phỉ nói cho anh biết.”
Rõ ràng buổi chiều trên đường đến bệnh viện, cô thấy hình như Vũ Phỉ đang gửi tin nhắn.
Cô vốn còn cho rằng cô ấy gửi tin nhắn cho chủ Út, nhưng mà bây giờ xem ra là cô nghĩ nhiều rồi.
“Ừ. Thực ra con bé cũng có nói rồi!” Nghe vậy, Nghiên Ca chợt ngẩng đầu: “Vì thế, anh dũng cả buổi chiều để tìm
ra nhiều chứng cứ phạm tội của Chủ nhiệm Lưu như vậy?”
“U?”


“Chủ Út à, đã có ai nói với anh, anh là kẻ vô cùng điên cuồng, vô cùng ngầu, vô cùng mạnh mẽ chưa?”
Nghiên Ca sướng rơn trong lòng, có cảm giác hạnh phúc khi được người khác cực kỳ yêu thương, quan tâm. Bởi vậy, những lời nói ra
cũng bắt đầu tuôn ra một cách vô thức.
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Lăng Nghiệp hơi tối đi, kề sát vào tại cô nói: “Mạnh mẽ? Em đã thấy rồi?”.
Cà người Nghiên Ca lập tức cứng đờ, bởi vì lúc anh nói câu này, dường như có cái gì đó đã chạm vào cô. Đây… là hành lang phòng
bệnh của bệnh viện đó.