Thiên Đường Có Em

Chương 147




Nghiên Ca vẫn đang chìm đắm trong mạch suy nghĩ của mình, cô nhớ lại dáng vẻ của gã đàn ông đó, hỏi: “Chú Út,
Hàn Trạch có phải là người xuất3 hiện trên giường của tôi lúc ở Hải Thiên Nhất Hào không?”


Cô vốn cũng không nghĩ ra được ấy chính là gã ta.


Chỉ sau khi Hàn1 Trạch bị Ôn Tiểu Nhị khống chế, lúc chú Út hạ cửa kính xe xuống, cô mới nhìn lướt qua khuôn
mặt của gã.


Khuôn mặt đó khác một trời 9một vực với hôm ở Hải Thiên Nhất Hào. Cô cho rằng người đàn ông đó chắc hẳn là
một gã công tử quần là áo lượt, đẹp trai phóng túng, cho nên 3cô vẫn luôn không nghĩ ra rốt cuộc là ai lại đưa một
người như thế đến hãm hại cô. Nhưng sau những chuyện xảy ra vào tối nay, cô tận mắt nhì8n thấy khuôn mặt căm
giận tột cùng ấy của Hàn Trạch, hơn nữa còn thấy đôi mắt gian manh ngập tràn oán hận ấy.


Thù hận lớn thế nào mới có thể khiến cho gã vặn vẹo biến thái đến mức ấy chứ?


Lục Lăng Nghiệp nhẹ nhàng đáp lại, hơi thở của anh Nghiên Ca run rẩy: “Tại sao vậy? Chú Út, tại sao gà ta lại
muốn đổi phó chứ? Hơn nữa gã còn có súng nữa.”


“Thì hẳn cá nhân thôi.”


“Chỉ bởi vì như vậy?”


Nghiên Ca không thể tin tưởng đáp án này của Lục Lăng Nghiệp, thù hằn cá nhân đến mức phải dùng súng sao?


“Em ngủ đi.”


Đối diện với sự truy hỏi của Nghiên Ca, Lục Lăng Nghiệp lựa chọn chuyển chủ đề nói chuyện.


Những điều anh không muốn nói, hoặc là những điều anh không thể nói mới dùng cách thức thế này để kết thúc
cuộc nói chuyện.


Cả thể xác và trái tim Nghiên Ca đều mệt mỏi, cô chỉ cảm thấy bản thân vừa thoát khỏi cái chết trong gang tấc
nhưng vẫn mông lung không rõ.


Tóm lại, dường như cô đã trở thành công cụ để người khác lợi dụng đối phó với chú Út.


Tuy lời nói ra khá khó nghe nhưng cũng rất hợp lý.


***


Đêm nay, Nghiên Ca ngủ không ngon giấc.


Những ác mộng cử thi nhau kéo đến, nhưng vẫn may bên cạnh cô vẫn có một hơi ấm dịu dàng thanh mát, xua đuổi
đi bóng đen trong cơn ác mộng của cô.


Sáng sớm, Nghiên Ca từ từ tỉnh dậy, rèm cửa màu ghi đậm trong phòng ngủ cản lại ánh sáng nhưng vẫn có một tia
sáng mặt trời xuyên qua khe hở chiếu vào phòng.


Nghiên Ca muốn xoay người mà tay chân cô vẫn còn ê ẩm đau, cổ tay và cổ chân càng tế đau hơn.


Hốc mắt xót xót, cô hơi cử động người, tiếng thở bên cạnh đã thu hút sự chú ý của cô.


Động tác Nghiên Ca sững lại, liếc mắt nhìn sang trái tim bỗng thấy ấm áp.


Đây có phải thực sự là đầu gối má kề không? Bên cạnh cô, hai mắt chú Út khép hờ, hô hấp đều đều, sống mũi cao
thắng, ngũ quan rõ ràng đẹp mắt khi ngủ trông rất hiền hòa. Không còn vẻ lạnh lùng nghiêm nghị như ngày
thường nữa, lúc anh ngủ say lại càng trở nên đẹp hơn trong mắt Nghiên Ca. Nghiên Ca ngắm anh đến thất thần,
khóe môi cô không nhịn lại được mà khẽ mỉm cười, bỗng chốc cơn đau nhói bên khóe môi bị rách truyền đến. Dấu
vết bạt tại trên má trái của cô tuy đã nhạt đi nhiều nhưng khóe miệng vẫn còn sưng vù.


“Haizz…”


Nghiên Ca hít hà một hơi vì cơn đau, đôi mắt vốn đang nhắm chặt của Lục Lăng Nghiệp bỗng mở ra. Thấy vậy,


Nghiên Ca mới nghĩ ra mình vừa làm gì, cô vội nhắm mắt, tiếp tục giả vờ ngủ. Xấu hổ quá đi mất!


Đôi mắt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp chẳng còn chút buồn ngủ nào nữa, anh nhìn hàng mi cong dài của Nghiên
Ca vẫn không ngừng run run, khóe môi lộ ra ý cười hiếm hoi. Anh nghiêng người siết lấy cằm cô, hôn nhẹ lên đôi
môi nhỏ.


“Um!”


Nghiên Ca ngạc nhiên, lại người về sau, mở bừng mắt trách móc: “Môi tôi còn sưng đây này, đau lắm đó.”


“Em không và ngủ nữa à?”


Lục Lăng Nghiệp vẫn cười tươi, ánh mắt lạnh lùng có chút ấm áp, trêu trọc nhìn cô.


Nghiên Ca thở dài, quay lưng về phía anh, không nói gì nữa.


Lục Lăng Nghiệp nhìn bóng lưng nhỏ bướng bỉnh của cô, anh vén chăn ra, từ phía sau ôm cô vào lòng.


Nghiên Ca hoảng hốt, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu.


“Tinh tinh…”


Đang trong bầu không khí như vậy, chiếc điện thoại trên kệ đầu giường lại đổ chuông chẳng đúng lúc.


Lục Lăng Nghiệp tức giận nhìn sang, cầm lấy điện thoại nhìn liếc qua rồi ngắt máy luôn. “Tinh tinh…”


Người gọi điện tới vẫn như chưa nản lòng, lại gọi thêm một lần nữa.


“Chú Út, chú nghe máy đi.”