*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Sao vậy?”
Lục Lăng Nghiệp liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Nghiên Ca, đôi mắt cô như phủ sương mù.
“Không sao, chỉ là không ngờ có không ít người đến buổi tụ họp các tinh anh của thành phố G.” Lục Lăng Nghiệp hơi mím đôi môi mỏng lại, đôi mắt lạnh lùng của anh lóe lên tia sáng, anh và Nghiên Ca vừa mới xuất hiện đã khiến cho không ít người phải chú ý. Người muốn bấu víu quan hệ với Tam gia của nhà họ Lục ở thành phố G nhiều không kể xiết. “Lục Tam gia! Lại gặp mặt rồi!” Đứng mũi chịu sào, Tiêu Kỳ mặc một bộ vest màu trắng bạc từ từ đi tới cùng bạn gái. Cố Nghiên Ca nhìn thấy người phụ nữ đang khoác khuỷu tay anh ta, đôi mắt lập tức tối đi.
Diệp Lan!
“Tổng Giám đốc Lục!” Tiêu Kỳ và Diệp Lan cùng đi đến trước mặt bọn họ, hai người đàn ông có chiều cao ngang nhau, gia cảnh xuất sắc đủ để hấp dẫn ánh mắt của vô số người phụ nữ. Đặc biệt là người bạn gái bên cạnh bọn họ, không biết đã thu hút bao nhiêu ánh mắt đố kị. Lục Lăng Nghiệp sầm mặt, anh thoáng liếc qua Tiêu Kỳ, gật đầu chào hỏi nhưng không nói gì.
Tiêu Kỳ cũng không để ý đến chuyện này.
Anh ta duỗi cánh tay dài ra, kéo Diệp Lan vào lòng: “Lục Tam gia, mượn người bạn gái anh từng dùng một lát, chắc anh sẽ không để ý chứ?” Đôi lông mày xinh đẹp của Nghiên Ca hơi nhướng lên, Tiêu Kỳ đang muốn khiêu khích à?
“Tùy cậu!”
Lục Lăng Nghiệp vô cảm thốt ra hai chữ, thái độ lạnh nhạt thờ ơ.
Khuôn mặt trang điểm đậm của Diệp Lan hiện lên vẻ lúng túng khó xử, cô ta khẽ dịch eo. Tiêu Kỳ mượn đề tài để nói chuyện cô ta: “Sao vậy, em yêu?”
“Không… không có gì!”
Vốn dĩ cô ta định giữ khoảng cách nhất định với Tiêu kỳ trước mặt Lục Lăng Nghiệp, nhưng anh ta nói như vậy, Diệp Lan lại càng thêm bị động.
Hai người mang theo tâm tư riêng mà làm bộ làm tịch trước mặt Lục Lăng Nghiệp và Nghiên Ca.
Từ trước đến nay, Tổng Giám đốc Lục luôn không để loại trò vặt này vào mắt. Ngay cả một câu tạm biệt anh cũng không nói, anh cùng Nghiên Ca thản nhiên đi qua trước mặt Tiêu Kỳ. Hai người họ sánh bước cùng nhau rời đi, dáng người cao lớn ngang tàng cùng uyển chuyển nhanh nhẹn lọt vào mắt mọi người, vô cùng nổi bật: “Xem ra, thư kỷ Diệp rất có ý kiến với tôi nhỉ?”
Tiêu Kỳ buông cánh tay đang ôm Diệp Lan xuống, tiện tay cầm một ly Champagne trên khay của người phục vụ, khẽ nhấp một ngụm. Diệp Lan thoáng run rẩy, đôi mắt được trang điểm đậm của cô ta hơi sáng lên, môi đỏ hé mở: “Sao có thể chứ, sếp Tiêu suy nghĩ nhiều rồi.”
“Thật sao? Đã như vậy, vậy… đêm nay…” Tiêu Kỳ không đứng đắn ghé vào bên tai Diệp Lan thở nhẹ một hơi, thầy cô ta hơi cứng đờ, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường. Người phụ nữ mưu mô thủ đoạn này vẫn còn có ý đồ muốn hãm hại Cố Nghiên Ca!
Không biết tự lượng sức mình!
Diệp Lan sợ hãi hoảng loạn nhìn Tiêu Kỳ, giọng điệu mập mờ: “Chuyện này.”
“Ha ha cô nghĩ nhiều rồi!”
Tiêu Kỳ cất giọng mỉa mai, sau đó bưng ly rượu quay người rời đi.
***
11 giờ bắt đầu khai mạc buổi lễ Tinh Anh Hội Họp.
Dẫn chương trình là một nam một nữ, mặc lễ phục long trọng đứng trên sân khấu, tay cầm tờ kịch bản chương trình, giọng điệu hào hứng sôi nổi: “Thưa quý vị, chào mừng những tinh anh của các ngành nghề tới Hai Thiên Nhất Hào tham dự buổi lễ Tinh Anh Hội Họp diễn ra hàng năm…”
Nghiên Ca và Lục Lăng Nghiệp đứng sau đám người, hai người đều không hứng thú lắm với những sự kiện kiểu này.
Sau mười phút, hai người dẫn chương trình đọc xong lời mở màn, quan chức cấp cao của thành phố G lên sân khấu phát biểu.
Lúc này, Nghiên Ca mới giật mình. Bữa tiệc Tinh Anh Hội Họp này thật sự không giống như tiệc rượu đơn giản bình thường.
Nghiên Ca khẽ thở dài một tiếng, cảm thấy hơi nhàm chán.
“Chán rồi à?”
Trong phòng tiệc ồn ào ầm ĩ, Lục Lăng Nghiệp lập tức nhận ra được sự thay đổi cảm xúc của Nghiên Ca.
Cô hơi kinh ngạc, miệng nhếch lên: “Có một chút!”
“Đi!”
Lục Lăng Nghiệp không nói hai lời, ngông cuồng kiêu ngạo dẫn Nghiên Ca rời khỏi bữa tiệc trong lúc mấy vị tại to mặt lớn còn đang thao thao bất tuyệt về tương lai tăng trưởng GDP của thành phố G.
Sau khi họ rời đi, lại có mấy người lần lượt đi ra ngoài.
Trên boong tàu rộng rãi sáng bóng của Hải Thiên Nhất Hào, mặt nước bị gió thổi lăn tăn gợn sóng, bóng dáng người đẹp thướt tha yêu kiều, ăn mặc hở hang đi tới đi lui.
Nghiên Ca đi đến bên lan can, nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Nhẹ nhàng khoan khoái, thật sảng khoái!
Bên cạnh cô, Lục Lăng Nghiệp tựa như sứ giả hộ hoa, ngắm khuôn mặt xinh đẹp của cô không hề chớp mắt. “Chú Út, năm nào chú cũng tham gia Tinh Anh Hội Họp’ sao?”
Lục Lăng Nghiệp chống khuỷu tay lên lan can, bật lửa châm một điếu thuốc rồi hút một hơi: “Không!”
“Vậy sao năm nay chủ lại đến?”
Nghiên Ca tò mò, cô vẫn cảm thấy chú Út quá mạnh mẽ, gương mặt anh luôn thể hiện sự lạnh lùng vạn năm không đổi, dường như mãi mãi giữ vẻ hờ hững cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ thì sắc mặt anh vẫn không đổi.
Rất khó để tưởng tượng được, rốt cuộc chuyện gì kích thích mới có thể khiến anh hoảng loạn nao núng.
“Đưa em đi chơi!”
Nhịp tim của Nghiên Ca hụt một nhịp, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, nhếch môi muốn nở nụ cười.
“Không tin à?”
Đầu ngón tay thon dài của Lục Lăng Nghiệp kẹp thuốc lá, ánh mắt trong làn khói tản ra sự lạnh lẽo, dường như có thể nhìn thấu đáy lòng Nghiên Ca.
Cô cười: “Tin!”
Đồ đàn ông xấu tính xấu nết!
Hai người đều im lặng, cùng nhau đứng trên boong tàu lộng gió, nhìn người người qua lại, âm thầm ở bên và bảo vệ đối phương. Bữa tiệc tổ chức được một nửa, Nghiên Ca và Lục Lăng Nghiệp mới trở lại phòng tiệc.