*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nghiên Ca ngại ngùng để trán, có cần thảm thể không chứ, mới đây đã để chủ Út nhìn thấy cô ta đi cùng với Hoàng An Kỳ rồi. Lục Lăng Nghiệp trong thang máy liếc Hoàng An Kỳ một cái, sải bước đi ra ngoài: “Lên xe với tôi!”
Hoàng An Kỳ ra vẻ mừng rỡ: “Anh Nghiệp, chúng ta…”
“Cổ… Nghiên Ca, lên xe với tôi!”
Nghiên Ca im lặng.
Hoàng An Kỳ thì đừng cứng đờ tại chỗ.
“Anh Nghiệp, anh Nghiệp”
Tiếng gọi của cô ta chưa từng khiến Lục Lăng Nghiệp đưa mắt nhìn tới một lần.
Nghiên Ca áy náy gật đầu chào cô ta, nghe lệnh đi theo sau lưng Tổng Giám đốc lên xe Rolls Royce của anh.
Lúc của xe đóng lại, Nghiên Ca còn chưa ngồi vững thì eo chợt bị ôm lấy, cô giật mình la lên một tiếng, sau đó bị Lục Lăng Nghiệp kéo vào lòng.
Cô quát khẽ: “Chủ chú ý một chút đi.”
“Đại ca, hai người cứ thoải mái, em không sao hết.”
Lúc này, Giản Nghiêm vội vàng lên xe cười hì hì quay đầu nhìn hai người đang ôm nhau, không nhiều lời mở tấm ngăn cách âm lên, tiện thể còn kéo màn đen che cửa sổ lên.
Không sao cả, dù sao buồng lái của cậu ta cũng có camera.
Trên ghế sau, Nghiên Ca ngồi trong lòng Lục Lăng Nghiệp, động đậy hai cái nhưng vẫn vô dụng. “Sao lại đưa cô ta đến đây?”
Giọng nói của Lục Lăng Nghiệp mang theo chút lạnh lẽo như gió rét, khiến trái tim Nghiên Ca run rẩy.
Cô họ khẽ, giấu đi sự lúng túng: “Cô ta muốn đến…” “Cô ta muốn đến em là đưa đến luôn hả? Nghe lời thế à?”
Nghiên Ca nhìn khuôn mặt u ám của Lục Lăng Nghiệp bằng ánh mắt long lanh: “Cô ta tự lên xe thì tôi làm gì được. Bây giờ người ta đã vào ở trong biệt thự nhà họ Lục rồi, ông nội thích cô ta như vậy, tôi từ chối có phải không được hay lắm không?”
Lục Lăng Nghiệp mím môi, trong đôi mắt lạnh lùng thoảng hiện lên ánh sáng nguy hiểm: “Muốn đẩy tôi cho người khác thế à?”
Nghiên Ca nằm trên người anh tựa như con mèo nhỏ, khuôn mặt cũng nhíu lại: “Tôi không…”
“Vậy thì đừng quan tâm đến cô ta!”
“Ừm!”
Nghiên Ca ngoan ngoãn đáp một tiếng, thầm nghĩ bây giờ rõ ràng tâm trạng của vị tổ tông này không được tốt, cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe theo thì hơn.
Ai mà ngờ…
“Tối qua ngủ với Thiếu Nhiên có ngon không?”
Nghiên Ca: “…” Hóa ra đến bây giờ vị Tổng Giám đốc này vẫn còn nghĩ đến câu nói đùa của Thiếu Nhiên tôi qua. Trong mắt cô lộ vẻ tinh ranh, ngẩng đầu đối diện với Lục Lăng Nghiệp: “Chú Út, ghen rồi à?”
“Hu!”
“Có phải không, ghen thì nói thẳng đi!”
Nghiên Ca được nước lấn tới nâng mặt Lục Lăng Nghiệp lên hỏi, nhưng còn chưa nói hết câu đã bị vùi trong nụ hôn nóng bỏng.
Nụ hôn của anh bá đạo mạnh mẽ, tràn đầy cảm giác chiếm hữu và cướp đoạt.
“Đại ca, Tập đoàn Kỳ Á, ôi chao ôi, em không nhìn thấy gì đâu nhé!”
Giản Nghiêm mù rồi!
Cậu ta không ngờ lúc mở tẩm ngăn cách âm và rèm cửa ra lại thấy một cảnh nóng bỏng như vậy.
Thôi xong rồi.
Có khi nào Tổng Giám đốc sẽ ném cậu ta sang châu Phi khai thác dầu hỏa không!
Giản Nghiêm run rẩy ngồi trên ghế lại, khuôn mặt cũng vặn vẹo,