Thiên Định Chúng Ta Sẽ Gặp Nhau

Chương 3: Tạm biệt




Sau cuộc gặp mặt đó thì mọi chuyện cũng không giải quyết được gì.

Kim Quế Trân bà ấy nhất quyết muốn Đức Kiên Đức Trí đi theo mình lên SG sinh sống. Nhưng mà mỗi ngày bà đến gặp hai cậu thì chỉ nhận lại những cú lắc đầu từ chối. Điều đó làm bà đau khổ và tiều tuỵ rất nhiều.

Một ngày nọ cũng như bao ngày Kim Quế Trân đến gặp các con mình thì bỗng chóng mặt té xỉu được người dân ở xung quanh đưa đến bệnh viện. Sau các xét nghiệm lâm sàn bác sĩ cho ra một kết luận không thể nào tuyết vọng hơn được nữa. Bà có một khối u trong não, với tình hình khám chữa bệnh trong nước hiện tại là không có cách nào chữa khỏi được. Chỉ có thể gửi hy vọng ở các cơ sở bệnh viện lớn của nước M.

Trong lúc bà tuyệt vọng nhất thì một ý nghĩ vụt sáng lên trong mắt bà. Bà nghĩ đây cũng là cơ hội tốt để bà có thể đoàn tụ với hai đứa co của mình.

Đúng như dự đoán khi bà hẹn Đức Kiên Đức Trí ra quán cà phê. Sau khi nghe xong về bệnh tình của bà cả hai điều vẻ mặt lo âu và đầy do dự.

"Anh Hai.."

Đức Trí khó xử nhìn về phía anh mình. Cậu thật sự không biết phải làm như thế nào cả. Một mặt là cậu không muốn xa gia đình, một mặt là cậu không muốn nhìn mẹ ruột vì mình mà không ra nước ngoài trị liệu.

Đức Kiên tâm trạng cũng không thua kém gì em trai. Lòng cậu cũng đang rối bời.

"Mẹ... Tụi con... Mẹ có thể cho tụi con thời gian suy nghĩ được không?" Sau buổi nói chuyện hôm trước dần dần cả hai cũng bắt đầu tiếp thu rằng mình cũng có thêm một người mẹ. Khiến cậu thốt lên tiếng "mẹ" ấy hết sức tự nhiên.

"Mẹ...Mẹ...Cuối cùng mẹ cũng nghe được rồi. Giờ mẹ có chết mẹ cũng vui lòng"

Bà Kim Quế Trân hết sức nghẹn ngào súc động khi nghe tiếng "mẹ" được phát ra từ chính miệng con trai mình. Hàng đêm bà đều mơ về điều đó, cuối cùng hôm nay cũng đã trở thành sự thật, mặc dù nó xuất hiện trong tình cảnh này.

"Mẹ...Mẹ sẽ chờ... Mẹ không muốn khi mẹ qua nước ngoài điều trị, chẳng may mẹ không qua khỏi, mẹ mong người cuối cùng bên mẹ sẽ là các con..." Nói xong bà cuối đầu lau đi những giọt nước mắt lăng dài trên gò má.

....................

Trải qua một tuần suy nghĩ Đức Kiên là người đưa ra quyết định đầu tiên. Cậu đã suy nghĩ kỹ càng và cũng đã nói chuyện với cha mẹ mình. Cậu quyết định đi theo mẹ ruột ra nước ngoài sinh sống và chăm sóc bà.

Đức Trí tính tình của cậu không quyết đoán cho lắm. Nhưng được cái cậu rất nghe lời anh hai, sau khi nghe quyết định của anh cậu cũng gật đầu đồng ý. Vì cậu biết gia đình nhỏ này sẽ không bao giờ bỏ quên cậu. Cũng như anh Hai sẽ không bao giờ buôn tay cậu ra mặc dù họ có đi đâu đi nữa.

Bà Thảo sau khi nghe tin về bệnh tình của bà Kim Quế Trân. Tuy bà biết trong đó chắc cũng có vài phần ép buộc nhưng mà bà biết thấy chết không thể không cứu.

Ông Mười Thân tuy không muốn cho ai biết nhưng thật ra ông có phần tự ti về bản thân. Ông vẫn muốn cho các con cược sống khả giả hơn, khi thấy con mình có người mẹ ruột giàu có như vậy ông không đành lòng nhìn con mình vẫn phải sống trong cái cảnh nghèo hèn này mãi được. Không muốn con mỗi ngày phải đi xe đạp cũ người ta cho đến trường, không muốn mỗi năm cũng chả có một bộ quần áo mới, không muốn đi học xong về lại phải phụ cha mẹ mình làm việc tay lấm chân bùn. Ông nghĩ sau này khi con đi theo mẹ ruột thì sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn hiện tại.

Còn Thanh Ngọc và hai đứa nhóc tì thì tụi nó chưa đủ lớn để suy nghĩ thấu đáo nhiều chuyện, nghe hai anh phải đi, bọn nó một hai đồi anh Hai anh Ba hứa sẽ không đi nữa. Đứa bâu cổ, đứa ôm chân, đứa nắm áo khóc lóc ầm ĩ không chịu buôn tay.

Đức Kiên Đức Trí dù 15 tuổi nhưng cũng chỉ là hai cậu nhóc mới lớn. Gần đây cũng xảy ra biết bao nhiêu chuyện nhưng cả hai đều nghẹn trong lòng, chỉ dám khóc vào ban đêm lúc cả nhà đã ngủ say. Nhưng bây giờ thấy mấy đứa em của mình khóc thét lên như thế, hai anh em cũng không thể kìm được nước mắt, ôm đàn em của mình cùng khóc oà lên.

Bà Thảo với Ông Mười thấy thế cũng lặng lẽ rưng rưng nước mắt.

.......................

Hai tuần sau tại sân bay.

Bà Trân gương mặt hạnh phúc, tay trái nắm Đức Kiên tay phải nắm Đức Trí cùng bước về phía cổng an ninh. Bà biết hành trình sắp tới sẽ có nhiều gian nan, nhưng mà bà tin bà sẽ vượt qua tất cả.

.......................

Từ sau khi Đức Kiên Đức Trí đi cả căn nhà im lặng hẵng đi. Ít tiếng nói, ít tiếng cười. Ông Mười Thân thì tính tình dịu hơn lúc trước nhiều, nhưng đổi lại là cũng không hay pha trò làm trò hề cho các con vui như lúc trước nữa. Bà Thảo thì chăm chỉ đi chùa, từ ngày đó bà đã quyết định ăn chay trường để cầu phúc cho các con bên trời Tây, hy vọng sẽ sớm ngày gia đình được đoàn tụ. Còn Thanh Ngọc, Anh Tuấn, Anh Tú thì chăm chỉ học hành hơn trước, cũng chăm chỉ phụ giúp công việc gia đình hơn, không còn đùng đẩy công việc cho nhau như hồi còn hai anh ở nhà.

Cuộc sống cứ thế từng ngày từng ngày trôi qua. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai, nỗi mất mát nào rồi cũng sẽ được lấp đầy. Cứ ngỡ vết thương đã kết sẹo kia đã lành nhưng hỡi ơi mỗi lần đụng nó ta lại thấy đau. Đức Kiên Đức Trí mãi mãi sẽ là người con, người anh, một thành viên trong nhà này. Mặc dù trong sổ hộ khẩu hai cái tên đó đã bị gạch đi từ lâu.

.....................

Tháng 8 năm 2017

"Cha...Mẹ...con nhận được thư trúng tuyển của Đại Học B rồi"Thanh Ngọc vừa nhận được gmail từ trường liền ngay lập tức chạy ù ra đồng thông báo cho cha mẹ hay tin ngay lập tức.

Vợ chồng ông Mười Thân nghe con gái nói như thế liền vui mừng quá đỗi, vội buông ngay công việc đang làm đi lên bờ.

"Thật hả? Đậu trường ở đâu đó?"

"Đậu đại học B trên thành phố SG á cha. Đây cha côi, thư trúng tuyển nè. Để con phóng to ra cho cha dễ xem" Nói xong cô đưa điện thoại cho cha mẹ xem "Đây người ta còn ghi rõ thời gian nhập học là ngày 3 tháng 9 nè cha mẹ"

"Giỏi quá...Con cha giỏi quá" Ông Mười Thân xúc động đến rơi nước mắt khi nghe tin con mình đậu đại học. Ông và vợ phải nghĩ học từ năm lớp 10 vì nhà không có điều kiện. Ước nguyện lớn nhất của ông là nhìn thấy con mình được học đến nơi đến chốn như con người ta. Giờ nghe tin con mình đậu đại học ông càng có động lực làm việc kiếm tiền hơn nữa.

"Giờ con về nhà trước đi...đợi chút cha mẹ làm xong miếng ruộng này cha mẹ về" Nối quay sang kế bên nhìn vợ "Bà hôm nay phụ tui làm một bửa thịnh soạn ăn mừng. Làm nhiều nhiều chút, tui mời anh Hai với anh Út qua nhậu nữa"

"Rồi...rồi..." Bà Thảo vừa cười vừa gật đầu. Đối với bà không gì hơn là thấy con cái mình học hành thành tài.

Anh Tuấn Anh Tú ở nhà canh chừng nhà không hiểu tại sao chị Tư lại đột nhiên dặn tụi nó canh nhà rồi chạy mất hút. Đợi một hồi lầu thì mới thấy chị tụi nó vừa ca hát vừa nhảy chân sáo về nhà.

Anh Tuấn vừa góc lá dừa vừa hỏi cô "Tư...hồi nãy chạy đi đâu vậy?"

"Chị tụi bây vừa đậu đại học rồi đấy. Giỏi chưa?" Vừa nói vừa ngồi xuống kế bên tiếp tục công việc dở dang lúc nãy.

"Wao...chị Tư giỏi quá" Anh Tuấn.

"Ghê...Ghê..."Anh Tú.

"Hehe...Hôm nay cha nói sẽ làm đại tiệc ăn mừng đó. Có lộc ăn rồi" Thanh Ngọc.

"Yeeee..." Anh Tuấn Anh Tú đều đồng thanh hoan hô. Nhưng mà lại đột nhiên cả hai đều khựng lại ấp úng "Nhưng mà...nếu có anh Hai anh Ba ở đây thì vui hơn nhỉ" Từ khi hai anh đi rồi, cha mẹ mỗi lần làm đại tiệc ăn mừng cái gì đó thì đều nhắc đến anh Hai anh Ba. Lúc nào cha mẹ cũng nói phải chi thằng Kiên với thằng Trí có ở nhà thì vui hơn rồi.

"Ừ... Ai cũng nhớ anh Hai anh Ba. Không biết giờ sao rồi, mấy năm nay cũng không liên lạc gì. Cũng không thấy mấy anh về thăm tụi mình"

"Không lẽ...quên tụi mình rồi hả?" Anh Tú

"Mày khùng quá. Quên sao được. Cũng như tụi mình làm sao quên được hai anh, Thì hai anh đương nhiên là cũng không quên được cái nhà này rồi" Anh Tuấn.

"Ừ...Chị cũng nghĩ vậy. Chờ tụi mình đi làm kiếm được nhiều tiền rồi, đi nước ngoài kiếm anh Hai anh Ba về" Thanh Ngọc.

"Thôi làm việc tiếp đi. Chiều cha mẹ về làm gà cho mà ăn. Cả năm nay chưa được ăn thịt gà lần nào nè" Thanh Ngọc.

........................

Nói là đại tiệc nhưng thật ra cũng không có gì nhiều. Một nồi cháo gà, với lại luộc một ít da bò chấm mắm nêm. Ông Mười Thân biết con gái mình thích nhất ăn món da bò chấm mắm nêm, sao khi đi ruộng về lấy xe chạy lên xã mua cho con gái nữa ký da bò về.

Cô và mẹ Anh Tuấn Anh Tú thì ăn trong nhà còn ông Mười Thân và các bạn nhậu của ông thì ra ngoài sân vừa ăn vừa uống rượu.

"Nay sao tự dưng rũ tụi này qua nhậu vậy?"

"Đâu có gì đâu. Con Ngọc nó đậu đại học rồi. Tui mời mấy ông qua chung vui nè" Ông Mười Thân vừa cười vừa nâng ly rượu lên "Dô..."

"Chúc mừng ông nghen"

"Chúc mừng..."

"Chúc mừng..."

"Mà con Ngọc nó đậu trường nào đó?" Ông Hai hàng xóm.

"Cái gì...à...Đại Học B đâu trên SG á" Ông Mười Thân

"Ui giời ơi...Tui nghe nói Đại Học B nó nổi tiếng lắm. Năm sau con tui cũng thi đại học nè. Nó nói Đại Học B khó vô lắm. Cái gì mà...ức...Thi điểm phải cao lắm mới được vô" Ông Út hàng xóm.

"Ba cái vụ đó tui có rành đâu. Nghe nó đậu được Đại Học là tui mừng muốn chết rồi. Đâu có quan tâm nó đậu trường nổi tiếng hay không nổi tiếng đâu. Giờ nghe anh nói tui mới biết" Ông Mười Thân.

"Ông có đứa con gái làm tui ganh tỵ quá. Vừa làm việc nhà giỏi, vừa phụ giúp cha mẹ, còn học giỏi nữa" Ông Hai hàng xóm.

"Tui cũng thấy ông có phúc quá. Chờ lo cho nó học xong Đại Học kiếm được việc làm chắc ông nghỉ làm ruộng ở nhà hưởng phúc được rồi đó" Ông Út hàn xóm.

"Mấy anh quá khen ấy chứ. Thôi 'Dô' nè" ông Mười Thân.

Cô ngồi trong nhà vừa ăn vừa nghe các bác các chú khen mình vừa vui mà vừa xấu hổ. Trong lòng nói thầm 'mọi người cũng không cần khen như vậy đâu, ngượng chết đi được'