Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 31




Giữa gió tuyết vần vũ, người Địch thừa bóng đêm công thành.

Quan thành to lớn, kẻ tập kích lại bé như con kiến, đêm tuyết tối tăm không thể nhìn rõ vật gì, từng hòn đá lớn ném thẳng lên không trung đập ầm ầm vào tường thành. Quân giữ thành dù giương cung căng nỏ cũng không thể bắn trúng, chỉ có thể không ngừng sửa tường. Quân lính chạy tới chạy lui, liên tục chở đá nát đi lại khuân hồ mới về trát tường, một toán khác phụ trách đứng trên đầu tường tưới nước xuống, giữa thời tiết này nước chảy xuống sẽ đóng thành băng giúp gia cố một phần tường thành.

Quả như Tạ Yến Hồng chứng kiến, quân lính trong thành không đủ, đến cả dân phu cũng phải gia nhập vào đội ngũ xây sửa. Có điều phần lớn bọn họ chưa từng chinh chiến, nghe tiếng đá tảng đập vào tường bị dọa sợ đến mức chân cẳng nhũn ra, ôm đầu ngồi xổm dưới chân tường run rẩy không nhúc nhích nổi.

Trong tình trạng như vậy, hai người Tạ Yến Hồng và Trường Ninh đi nghênh ngang dưới chân tường thành cơ bản không có ai buồn quản lý.

Từng khối đá lớn dội vào tường thành làm mặt đất cũng hơi rung lên, thỉnh thoảng còn có đá vụn từ trên đầu tường rơi xuống. Tạ Yến Hồng đi phía trước bị Trường Ninh ở sau túm một cái, hai người dán sát vào chân tường tránh được một viên đá bay lạc.

“Đa tạ.”

Tạ Yến Hồng vội vàng nói một câu rồi lặng lẽ leo lên trên tường thành.

Viên tiểu tướng lúc nãy, cũng là phó chỉ huy thành Tử Kinh Quan họ Tần tên Hàn Châu, hiện đang đứng trên đầu tường chỉ huy sĩ tốt, mũ giáp nghiêng lệch, trên người bám đầy bông tuyết và đá vụn. Tiếng đá tảng đập vào tường vang quá lớn, hắn hô hào cái gì không ai có thể nghe rõ.

Người Địch tấn công rất mãnh liệt, thẳng đến khi trời tảng sáng mới dừng.

Trên thành lâu la liệt đá vụn, còn có thi thể bị đá đè và thương binh khắp nơi, trên người Tần Hàn Châu cũng có không ít vết thương lớn nhỏ. Trời đã sáng nhưng gió tuyết chưa ngừng nên vẫn tối tăm như cũ, Tần Hàn Châu chỉ huy đám binh sĩ mỏi mệt thu dọn tàn cục, tu bổ tường thành, sĩ khí không khỏi tuột dốc không phanh.

Có người khuyên: “Hay là chỉ huy đi nghỉ ngơi một chút.”

Tần Hàn Châu đứng trên đầu tường thêm một lát, thật sự không thể chống đỡ nổi nữa bèn xoay người đi vào trong. Vừa bước vào cửa hắn lập tức đụng phải hai người Tạ Yến Hồng đứng phục sẵn. Đôi mắt Tần Hàn Châu trợn to, duỗi tay rút đao đồng thời muốn mở miệng hô hoán, thế nhưng hắn trải qua một đêm ác chiến đã sớm kiệt sức, Trường Ninh lại có chuẩn bị nên mau lẹ gạt đao bịt miệng, trói chặt tay chân khống chế hắn dễ như trở bàn tay.

Tạ Yến Hồng rút dao găm ấn lên yết hầu hắn, thì thầm cảnh cáo: “Ta không muốn hại tính mạng ngươi, nếu ngươi đảm bảo không kêu sẽ để ngươi mở miệng.”

Tần Hàn Châu nghiêm túc đánh giá y rồi thận trọng gật đầu. Trường Ninh lập tức buông tay.

“Ngươi là gian tế của quân Địch?” Tần Hàn Châu lạnh lùng hỏi.

Tạ Yến Hồng đáp: “Không lừa ngươi, ta là ngoại chất của chỉ huy sứ Ngụy Châu Trịnh Khánh, họ Ngôn, đứng hàng thứ hai. Sau trận chiến ngươi cứ việc đi nghiệm chứng thật giả.”

Đây thuần túy là lời bốc phét, dù cho hắn nghiệm chứng ra là giả thì có thể làm gì được, Tạ Yến Hồng đương nhiên không ngồi yên một chỗ chờ hắn bắt giữ. Tuy là lời nói dối nhưng Tạ Yến Hồng nói rất đúng lý hợp tình, lại còn hàm chứa một chút tức tối và ấm ức vì bị hiểu lầm, so ra còn thật hơn cả thật.

“Vậy xin hỏi Ngôn nhị công tử muốn làm thế nào,” Tần Hàn Châu cả giận, “Chiến cơ chậm trễ ngươi có gánh vác được hậu quả không?”

Tạ Yến Hồng hỏi ngược lại: “Cố thủ không ra thì có thể chống đỡ được bao lâu? Tù binh ngoài thành chống đỡ được bao lâu? Chậm trễ chiến cơ, khiến người ta bỏ mạng vô ích, ngươi gánh vác nổi sao?”

Tần Hàn Châu bị Tạ Yến Hồng khích tướng, hai mắt đỏ bừng nhưng chỉ nghiêng đầu qua một bên im lặng không đáp.

Tạ Yến Hồng tiếp tục nói: “Ngươi đang đợi viện binh chứ gì? Nếu viện binh không tới, người Địch tấn công lần nữa có thể chống cự qua đêm nay sao? Chắc ngươi đã phái không ít quân liên lạc đi, tại sao viện binh không tới ngươi đã nghĩ ra chưa? Tại sao quân Địch không hề sợ hãi? Nếu cứ cố thủ không ra chỉ có ngồi chờ chết thôi.”

Y liên tiếp ép hỏi một tràng dài, khí thế ào ạt chỉ thiếu nước chỉ vào mũi Tần Hàn Châu mắng hắn là “Đồ ngu”. Tuổi Tần Hàn Châu còn trẻ đã lên làm phó chỉ huy, tất nhiên là thiếu niên anh tài, tự cho mình giỏi giang. Hiện giờ máu nóng hắn đã xông lên đầu, giận dữ giãy giụa nhưng sớm bị Trường Ninh ấn chặt.

Tần Hàn Châu cả giận: “Nhân thủ không đủ thì đánh kiểu gì? Địch mạnh ta yếu, đi ra ngoài chịu chết sao?”

Tạ Yến Hồng nhìn một bức tranh chữ treo trên bức tường bên cạnh viết bốn chữ “Nhược sinh vu cường”, bút lực mạnh mẽ, nét chữ cực kỳ quen thuộc, cũng là bốn chữ y hay nhìn thấy nhất. Đây là câu đầu tiên trong binh thư của Tạ Thao, mỗi một chữ bên trong đều là Tạ Thao đích thân cầm tay chỉ dạy Tạ Yến Hồng.

“Loạn sinh vu trị, khiếp sinh vu dũng, nhược sinh vu cường*.” Tạ Yến Hồng nói, “Nhược và cường cách nhau một ranh giới mỏng manh, chỉ nhìn theo phương thức đơn thuần thì làm sao dụng binh được.”

*(Hỗn loạn sinh ra cai trị, sợ hãi sinh ra dũng cảm, yếu đuối sinh ra mạnh mẽ)

Tần Hàn Châu nhìn theo ánh mắt Tạ Yến Hồng, cũng nhìn lên bức tranh chữ kia, ánh mắt lộ ra ý kính trọng. Ở Đại Lương phàm là người dụng binh, chưa có ai là chưa từng đọc qua những lời này.

Tạ Yến Hồng cảm thấy sắp lùa thành công rồi liền hạ liều thuốc mạnh cuối cùng.

“Phó chỉ huy cố thủ không ra, ngoại trừ chuyện ước lượng mạnh yếu chắc còn sợ chủ tướng trách cứ đúng không? Ta có thể đóng vai ác cho ngươi. Hiếp đáp? Cưỡng bức? Phó chỉ huy đại nhân muốn ta phối hợp thế nào?”

Đôi mày kiếm của Tần Hàn Châu dựng ngược: “Tần Hàn Châu ta chẳng lẽ là loại người tham sống sợ chết, lo trước lo sau ư!”

Tạ Yến Hồng không nói gì, chỉ nhìn hắn.

Thật lâu sau, rốt cuộc Tần Hàn Châu mới nói tiếp: “Công tử có cao kiến gì, xin mời nói ra.”

Tuyết rơi không dừng cứ như sẽ không bao giờ hết. Màn đêm buông xuống, bọn họ cần phái ra một tiểu đội người ngựa đánh đòn phủ đầu trước khi người Địch khởi xướng tấn công. Lần tập kích bất ngờ này có ý nghĩa rất quan trọng, chỉ được thành công không thể thất bại, phía sau có thể chuyển yếu thành mạnh, chuyển bại thành thắng hay không phải dựa hết vào chiến dịch đêm nay.

Người dẫn đầu tiểu đội cần quen thuộc địa hình, đi lại nhanh nhẹn trong tuyết lẳng lặng vòng ra sườn sau doanh trại quân Địch.

“Ta có thể đi.” Trường Ninh nói.

Nghe xong lời này, so với Tần Hàn Châu, người kinh ngạc hơn lại là Tạ Yến Hồng.

Nhưng vào thời khắc trước mắt, bọn họ biết rõ rằng mình chưa đạt được lòng tin của Tần Hàn Châu, y và Trường Ninh tuy hai mà một, nếu để lộ ra ý kiến bất đồng thì những bước sau này khó lòng thực hiện.

“Ta có thể đi.” Trường Ninh hạ giọng lặp lại.

Tần Hàn Châu đánh giá hắn thêm lần nữa, thấy đối phương cứ mãi do dự không quyết, Tạ Yến Hồng nói: “Nếu đại nhân không tin, ta có thể tự trói mình lại bên cạnh ngươi, có sai lầm gì cứ trảm.”

Nếu có sai lầm, quan thành chỉ có thể ngồi yên chờ chết, chém thêm mười Tạ Yến Hồng cũng chẳng để làm gì.

Nhưng đối mặt với thái độ của Tạ Yến Hồng, Tần Hàn Châu không phải người lòng dạ hẹp hòi, vội nói: “Dùng người thì không nghi.”

Sắc trời còn sớm, vẫn có thể nghỉ ngơi chỉnh đốn thêm một hai canh giờ nữa. Tần Hàn Châu chưa chợp mắt suốt một ngày đêm, giờ phút này không hề thấy mệt mỏi mà đột nhiên đứng dậy đi điểm binh, trước khi đi còn lệnh cho tiểu tốt bưng cơm canh và nước ấm tới. Sau khi tiểu tốt theo lệnh bưng thức ăn thì đứng yên ngoài cửa không đi, gọi là chờ sai phái nhưng thực chất là giám thị.

Trường Ninh đã ngồi xuống bàn gặm bánh, Tạ Yến Hồng hạ giọng: “Ngươi không cần đi, để ta nói chuyện lại với hắn.”

Cơm canh không tính là thịnh soạn nhưng chí ít vẫn là bánh mềm cháo nóng. Trường Ninh ăn cực kỳ nghiêm túc, trời đất bao la, ăn cơm quan trọng nhất.

Tạ Yến Hồng nói: “Ngươi không cần…”

Trường Ninh ngắt lời: “Là tự ta muốn đi.”

Tạ Yến Hồng vốn muốn nói ngươi không cần mạo hiểm vì ta, bây giờ chỉ biết nuốt ngược trở vào, nói nữa thì chẳng khác gì tự mình đa tình nên y đành hậm hực từ bỏ, ngồi xuống dùng bữa. Tạ Yến Hồng ăn uống chậm chạp, vài lần muốn mở miệng nói rồi thôi, một cái bánh gặm hết cả buổi vẫn gặm không xong.

Trường Ninh ăn xong phần mình liền nhìn sang phần của y: “Ngươi không ăn sao?”

Tạ Yến Hồng: “…”

Thấy y không ăn, Trường Ninh không khách khí mà ăn sạch phần ăn còn lại, đến nửa cái bánh Tạ Yến Hồng đang gặm dở cũng không chê.

Tạ Yến Hồng ngồi bên bàn chống cằm nhìn hắn ăn, đột nhiên hỏi: “Lúc ngươi trúng tên ngất đi đã nhớ ra chuyện gì rồi đúng không?”

Trường Ninh hỏi: “Cái gì?”

Tạ Yến Hồng vừa lén quan sát sắc mặt hắn vừa tiếp tục nói: “Ta nghe thấy ngươi nói mớ gọi ‘cha mẹ’, còn nghe thấy ngươi… gọi ta.”

Trường Ninh ở trong mơ không gọi tên đầy đủ của Tạ Yến Hồng mà gọi y là “Tiểu Hồng”, chỉ có người nhà và mấy người bạn chí thân mới gọi y như vậy, Trường Ninh chưa bao giờ gọi, thế nhưng lần đó lại buột miệng nói mớ.

Trường Ninh ăn bánh xong lại nhấc chén cháo rau dại lên húp soàn soạt, xong hết mới đáp: “Nhớ được một chút.”

Thật ra không chỉ có một chút, hắn mơ thấy Tạ Yến Hồng thời còn bé xíu ăn mặc như một bé gái, đầu buộc hai búi tóc nho nhỏ, mỗi bên gắn một chiếc lục lạc vàng tinh xảo xinh đẹp, mỗi khi gật gù chuông sẽ vang leng ca leng keng rất vui tai.

Ngày đó hắn đang bị thương nặng, sau lưng bỏng rát, đầu óc mơ mơ màng màng. Tạ Yến Hồng không cao hơn mép giường bao nhiêu, ngón tay nhỏ thơm tho mềm mại chọc vào má hắn, nói: “Ta là ‘Tiểu Hồng’, còn ngươi tên gì?”

Trường Ninh mở mắt ra nhìn thấy ngay một chiếc váy màu đỏ, theo bản năng nhớ được đó là “Tiểu Hồng”.

Hắn còn nhớ rõ Tạ Yến Hồng từng căng thẳng vô cùng dẫn hắn “chơi trốn tìm” khắp nơi, y dẫn hắn trốn trong rương đựng áo khoác rồi cẩn thận đóng nắp rương lại. Dưới thân là gấm vóc mềm mại, chóp mũi quanh quẩn mùi gỗ long não. Tạ Yến Hồng che mắt hắn, tay kia che mắt chính mình, ngây thơ cho rằng chỉ cần mình không thấy người khác thì người khác cũng không nhìn thấy bọn họ. Y cất giọng non nớt: “Trốn kĩ nha, đừng sợ, có ta ở đây rồi!”

Tạ Yến Hồng không nhìn ra được manh mối gì từ khuôn mặt đầu gỗ của hắn, tiếp tục nói: “Ta cảm giác sau khi ngươi trúng tên tỉnh lại cứ có chỗ nào khang khác.”

Trường Ninh hỏi: “Chỗ nào khác?”

Không mô tả được.

Tạ Yến Hồng cẩn thận ngẫm nghĩ. Lúc Trường Ninh mới tới kinh sư là trầm mặc ít lời, không thông thạo nhân tình thế thái. Lúc bỏ y lại một mình ở ngoại thành Ngụy Châu thì rất lạnh lùng vô cảm. Không phải hắn không biết người khác nghĩ gì, cũng không phải không hiểu người ta muốn làm gì, chỉ không muốn để ý mà thôi.

Hiện giờ hắn đã bắt đầu để ý.

Sau một khoảng lặng dài lâu, bữa cơm cũng ăn xong, Tần Hàn Châu đúng lúc điểm binh xong chạy tới. Một tiểu đội khoảng hơn trăm người, không biết Tần Hàn Châu đã nói gì với bọn họ mà trên mặt mỗi người đều có ít nhiều do dự bất an, thường xuyên đưa mắt đánh giá hai người Tạ Yến Hồng và Trường Ninh.

Bách phu trưởng dắt ngựa của Trường Ninh tới, con ngựa này hơi khó thuần, Trường Ninh vừa định cầm dây dắt thì nó kiêng kị người lạ mà ngửa đầu hí vang, bốn vó không ngừng giẫm giẫm lùi về phía sau.

Trường Ninh nắm cương ngựa lưu loát xoay người leo lên, chân kẹp chặt bụng ngựa, tay nắm vững dây cương.

Ngựa là sinh vật dễ dàng nhìn thấu người cưỡi, nếu người phía trên có thái độ luống cuống sẽ khiến nó bất an theo, còn kẻ như Trường Ninh ngồi vững như Thái Sơn, nó cũng liền an tâm an phận. Thấy Trường Ninh lưng cõng trường đao, vai hạ lưng thẳng dáng dấp hiên ngang khí vũ, những người còn lại đều trầm trồ, trong lòng tin phục thêm ba phần.

Tạ Yến Hồng đứng bên cạnh vươn tay xoa xoa lớp lông ngựa bóng loáng.

Lại là một lần đưa tiễn.

Nhưng lần này không giống lần đưa tiễn ở phủ thông phán Ngụy Châu, khi đó bọn họ không biết ngày gặp lại, dù trong lòng ít vướng bận thì vẫn quá nhẹ nhàng không chân thật. Hiện giờ chỉ là một cuộc tạm biệt ngắn, nếu theo kế hoạch thì đến hừng đông lại gặp, thế mà trong lòng vẫn nặng trĩu không yên.

“Giá ——”

Trường Ninh khẽ quát một tiếng rồi tiến lên đi đầu, những người khác vội vàng đuổi theo sau.

Tạ Yến Hồng xoay người leo lên thành lâu, đúng lúc nhìn thấy bọn họ vừa đi ra khỏi mạn trái quan thành, nương cơn mưa tuyết che giấu mà thâm nhập vào màn đêm.
Lời tác giả:

Trường Ninh: ngầu không.