Sau hai ngày bôn ba lội tuyết, bọn họ đến được một vùng địa thế hơi cao. Tạ Yến Hồng ghìm ngựa nhìn về phương bắc, đằng sau con đường mười tám khúc quanh uốn lượn gập ghềnh chính là thành Tử Kinh Quan với sông Cự Mã chảy qua, mặt sông chưa kết băng nhưng dòng nước càng lúc càng hiền hòa, không còn ầm ầm như thác ghềnh mùa lũ nữa.
Trời có tuyết rơi nhẹ, đường núi, chân đèo, con sông đều như được phủ một lớp tuyết trắng mịn không nhìn rõ được gì.
Trong hai ngày này bọn họ không còn phát hiện được dấu tích người ngựa nào, có thể đã bị tuyết dày che lấp hoặc chính đối phương cẩn thận xóa đi hành tung. Không cần đến phiên Tạ Yến Hồng nhiều lời, nhiều ngày nay Trường Ninh cũng hành động cực kỳ cẩn thận, thà đi chậm một chút mà chắc vẫn hơn.
Lục Thiếu Vi hơi lo lắng nhìn lên bầu trời xám xịt, do dự nói: “Chúng ta đi nhanh hơn đi, không đến ba ngày nữa chắc chắn có tuyết lớn.”
Gã đo lường tính toán thiên thời rất chuẩn, Tạ Yến Hồng từng chứng kiến nên không dám không tin, đoàn người lập tức đẩy nhanh tốc độ di chuyển
Lại đi hết một ngày, bọn họ dừng chân trong một khe núi tránh gió, không dám nhóm lửa đành phải rúc sát vào ngựa để sưởi ấm. Tạ Yến Hồng ngồi co chân, sau lưng là bụng thanh thông mã, Trường Ninh cũng dựa vào y cực kỳ gần, trên người tỏa hơi nóng ấm áp dễ chịu.
Không biết vì sao Tạ Yến Hồng cứ thấy Trường Ninh rất quái lạ, từ sau khi rời khỏi miếu Thành Hoàng, y luôn có cảm giác Trường Ninh đang muốn lấy lòng mình. Ngẫm nghĩ một hồi, y lại dịch mông áp sát Trường Ninh hơn nữa. Mấy ngày nay y luôn tự thuyết phục bản thân rằng hai người ở gần nhau càng ấm hơn, hết thảy chỉ là kế sách tạm thời. Chờ đến thời điểm đường ai nấy đi, y nhất định cũng không thèm lưu luyến để hắn nếm trải cảm giác bị người ta bỏ rơi.
Lục Thiếu Vi ngay từ đầu đã không rúc gần một chỗ với hai người kia mà nằm bên cạnh con ngựa đen. Nó rất thân thiết với gã, thường xuyên ủn đầu ngậm ống tay áo làm nũng, Lục Thiếu Vi liền lấy từ trong bọc hành lý ra một miếng kẹo bã đậu đút cho nó ăn. Thanh thông mã thấy thế cũng thòm thèm, liều mạng ủi vào người Tạ Yến Hồng đến khi y chịu lấy bánh ra đút mới thôi.
Lục Thiếu Vi cho ngựa ăn xong cũng chán, liền lấy miếng ngọc bội hình cá ngày đó Tạ Yến Hồng ném đi nâng nâng trong tay xem xét, thấy sắc ngọc mượt mà có lẽ giá trị không ít tiền, nghĩ đến thôi cũng đủ thỏa mãn.
Tạ Yến Hồng không khỏi quay đầu nhìn Trường Ninh một cái, phát hiện hắn cũng đang nhìn chằm chằm vào miếng ngọc. Hắn nhận ra ánh mắt Tạ Yến Hồng bèn cúi đầu xem, làm y chột dạ cụp mắt khoanh tay giả vờ ngủ, bất tri bất giác cứ thế ngủ quên.
Trong mơ, Tạ Yến Hồng trở về phủ Định Viễn hầu ở kinh sư. Các nha hoàn đang ngồi thành nhóm ngoài hành lang vừa đùa giỡn vừa bện dây ngũ sắc, còn ngửi được cả mùi hùng hoàng, ngải cứu thoang thoảng trong không khí. Quay đầu lại, y nhìn thấy Vương thị ngồi bên cửa sổ vẫy vẫy tay với mình. Tạ Yến Hồng vội chạy lại vươn tay ra, Vương thị buộc vào tay y một sợi dây ngũ sắc cực kỳ rực rỡ.
Y chui vào lòng mẫu thân như một đứa trẻ, mẫu thân vỗ vỗ lưng, miệng lẩm bẩm: “…… Nguyện con ta vô tai vô bệnh, bình bình an an đến bạc đầu…”
Tạ Yến Hồng đột nhiên bừng tỉnh nhận ra mình đang nằm cuộn tròn bên bụng con thanh thông mã, đuôi ngựa phe phẩy quật qua quật lại. Phía chân trời có nắng sớm mờ mờ chiếu rọi lên lớp tuyết đọng. Y xoay người ngồi dậy nhìn thấy Trường Ninh vừa đi đâu trở về, lông mày tóc tai dính đầy vụn tuyết li ti.
Y vừa định mở miệng thì Trường Ninh lập tức đặt ngón tay lên môi, sau đó vẫy vẫy tay gọi y tới gần.
Tạ Yến Hồng quay đầu xem, Lục Thiếu Vi còn đang dựa lưng vào Đại Hắc ngủ say như chết. Y bèn rón rén bước theo Trường Ninh ra khỏi khe núi mà cả bọn ẩn nấp. Bên ngoài có tuyết rơi nhẹ, Trường Ninh dẫn y lên một chỗ cao, Tạ Yến Hồng khó hiểu mấy lần muốn mở miệng thắc mắc, lần nào cũng bị Trường Ninh ra dấu bắt im lặng.
Đường núi vốn gập ghềnh, bây giờ có tuyết đọng càng không dễ đi. Tạ Yến Hồng suýt nữa trượt chân ngã ngửa, Trường Ninh liền dứt khoát duỗi tay kéo y đi cho nhanh.
Hai người đến nơi thì người ngợm đã dính đầy bông tuyết. Trường Ninh nắm tay Tạ Yến Hồng dẫn y trốn sau một tảng đá lớn trên đỉnh núi. Tạ Yến Hồng nhìn hắn rồi bám cục đá thò đầu ra xem —— Phía sau tảng đá là một sườn đồi dốc, trong thung lũng hẹp dài bên dưới thật sự có rất nhiều người!
Thấy Tạ Yến Hồng hoảng sợ, Trường Ninh vội vàng bịt miệng y, nhẹ giọng nói vào tai: “Suỵt, có người canh gác.”
Y cẩn thận quan sát kỹ hơn, dưới thung lũng ước chừng khoảng mấy trăm người mang bội đao, còn có cả ngựa. Bọn họ đốt vài đống lửa nhỏ rồi túm tụm lại nghỉ ngơi, trên mấy chỗ cao hơn có người canh gác. May mắn là vị trí Trường Ninh chọn ẩn nấp có tảng đá lớn che đậy, nếu không chắc chắn đã bị lính canh phát giác rồi.
Tạ Yến Hồng kéo bàn tay Trường Ninh ra khỏi miệng, thì thầm hỏi: “Những người này là ai? Bọn họ còn có tù phạm…”
Quả nhiên, trong một góc có vài chục người bị trói chặt tay chân, áo quần mỏng manh áp sát vào nhau không nhúc nhích, chẳng biết đã chết cóng hay chưa.
“Là người Địch,” Trường Ninh đáp, “Ngươi xem.”
Y nhìn theo ánh mắt Trường Ninh thấy có vài người đang vây quanh đống lửa dập đầu quỳ lạy. Tạ Yến Hồng không hiểu lắm, Trường Ninh bèn giải thích: “Người Địch theo Hỏa giáo, tôn sùng ngọn lửa.”
*Hỏa giáo (袄教):
tên khác là Bái Hỏa giáo, Hỏa Yêu giáo, Đạo Zarathushtra, là một tôn giáo Ba Tư và một trong những tôn giáo lâu đời nhất của nhân loại do nhà tiên tri Zarathustra sáng lập ra.Lòng Tạ Yến Hồng hơi chùng xuống, nơi này cách Tử Kinh Quan không xa, người Địch lại kéo đàn kéo lũ cải trang thành người Hán bôn ba giữa trời tuyết đi vòng ra sau cửa quan, nghĩ thế nào cũng không phải chuyện tốt.
Trời dần sáng, đám người Địch dần dần tỉnh dậy, người dắt ngựa kẻ ăn lương khô, nếu còn ở lâu kiểu gì cũng bị phát hiện. Tạ Yến Hồng và Trường Ninh tiếp tục rón ra rón rén quay về theo đường cũ. Lục Thiếu Vi vừa tỉnh dậy, nghe hai người kể xong vẫn chưa thôi ngái ngủ, gã vừa nhét bánh nướng vào miệng vừa nói: “Hay là chúng ta cứ đi theo bọn họ?”
Tạ Yến Hồng vốn thất thần nhai bánh, nghe gã nói thế lập tức ngẩng đầu nhìn, nhất thời cứng họng.
Thực ra chính y cũng cân nhắc đến khả năng này. Nếu toán người Địch kia đi về Tử Kinh Quan thật, mặc kệ mục đích là gì thì chắc chắn nơi đó vẫn bị xào xáo một trận, bọn họ có thể thừa dịp hỗn loạn xuất quan. Nhưng mà cuối cùng y vẫn không nói đề nghị đó ra miệng. Ấn theo những gì được dạy dỗ xưa nay, chuyện Tạ Yến Hồng nên làm lúc này là bất chấp nguy cơ bị quân Quan Thành bắt giữ mà chạy đi báo tin, phòng ngừa người Địch chiếm ưu thế trước.
Nhưng phụ huynh dạy y trung quân ái quốc cuối cùng vẫn chết vì đấu đá quyền lực, quân vương kiêng kị, bản thân mình thì lưu lạc ăn bữa nay lo bữa mai.
“Thấy sao?” Lục Thiếu Vi dụi mắt hỏi, “Ta nói không đúng à? Chúng ta có thể thừa dịp hỗn loạn mà xuất quan đấy.”
Gã nói rất đúng, chỉ là Tạ Yến Hồng không dự đoán Lục Thiếu Vi cũng nghĩ như vậy. Gã làm nghề y trong sơn thôn hẻo lánh, người ta nói lương y như từ mẫu, Tạ Yến Hồng tưởng rằng gã sẽ kiến nghị bọn họ đi Tử Kinh Quan báo tin.
Tạ Yến Hồng nhìn về phía Trường Ninh cũng đang gặm bánh, trông hắn không có vẻ gì là phản đối. Trường Ninh vốn là người quan ngoại, lớn lên trên thảo nguyên, hơn nữa hắn cũng không giống người sẽ quan tâm đến những chuyện không liên quan đến mình.
Tạ Yến Hồng cúi đầu nuốt miếng bánh cứng như đá rồi nói: “Chúng ta theo sau bọn họ thử xem.”
Bọn họ chỉ có ba người, hành lý nhẹ nhàng rất dễ che giấu tung tích. Chuyện đáng ngạc nhiên là toán người Địch kia tuy số lượng không ít nhưng đi đứng lại rất nhanh nhẹn, không hề nghe thấy một tiếng người tiếng ngựa dư thừa nào, đây là bản lĩnh mà binh lính huấn luyện lâu ngày mới tôi rèn ra được.
Càng đi theo sau bọn họ, Tạ Yến Hồng càng thêm kinh hãi.
Ngày tiên đế dẫn binh khởi nghĩa, chĩa gươm vào triều Lý, toàn Trung nguyên và Hán vực binh hoang mã loạn, khi ấy quan ngoại cũng không yên bình, các tộc người ở Tây Bắc nội đấu không ngừng nghỉ. Trải qua mấy năm nghỉ ngơi dưỡng sức, bất tri bất giác mà người Địch đã vững vàng gót chân ở vùng Tây Bắc, thậm chí dám cả gan lặng lẽ tiếp cận quan thành.
Mắt thấy đoàn người tiến gần đến Tử Kinh Quan, trong ba người bọn họ, Trường Ninh vẫn là tên đầu gỗ im lặng không nói, Lục Thiếu Vi hồn nhiên không tim không phổi, đi đường như đi du lịch, chỉ có một mình Tạ Yến Hồng là phải chịu đựng giày vò.
Y không biết bản thân có làm đúng không, lúc này lại không ai có thể nói cho y biết thế nào là đúng thế nào là sai. Thậm chí y còn nghĩ, nếu nửa đường toán người Địch kia bị quân lính phát hiện chặn đứng thì tốt quá, nhưng kỳ quái là bọn họ đi dọc một đường không hề gặp qua một tên tuần tốt nào, đến bóng dáng lính gác cũng không có luôn.
Tử Kinh Quan tuy không quan trọng bằng Cư Dung nhưng vẫn là con đường yết hầu, không nên ở trong tình trạng như thế.
Đã đến rất gần, đứng ở nơi cao là có thể nhìn thấy quan thành ngân trang tố khỏa. Đến đêm đoàn người Địch cắm trại tại chỗ nghỉ ngơi, ba người bọn họ cũng dừng lại.
Tạ Yến Hồng đầy một bụng tâm sự không biết phải nói với ai, ăn xong liền đứng dậy tránh đến một chỗ cách đó không xa. Trên sườn núi thấp bé có một gốc cây to đã chết héo, cành nhánh khô cong duỗi về phía chân trời, y ngồi dựa vào thân cây có thể nhìn thấy toán người Địch đóng quân ở xa xa. Tới gần quan thành bọn họ cũng không dám nhóm lửa, nhãn lực Tạ Yến Hồng thấy không quá rõ, nếu là Trường Ninh mới xem được.
“Trốn tránh đoàn người Địch, vào thành báo tin, trước hừng đông vẫn có thể đi được.” Trường Ninh nói.
Tạ Yến Hồng bị hắn dọa sợ giật nảy mình, ngồi xuống rồi mới nhỏ giọng oán giận: “Ngươi đi đường sao không phát ra tiếng…”
Trường Ninh đứng bên cạnh y nhìn về phía đám người Địch.
Tạ Yến Hồng hỏi: “Tại sao phải báo tin?”
Trường Ninh ngạc nhiên nói: “Không phải ngươi luôn nghĩ đến chuyện đó sao?”
Tạ Yến Hồng định phản bác nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng. Lúc này có nhận hay không cũng vô dụng, y đỡ thân cây đứng lên: “Chúng ta phải nhân lúc hỗn loạn chạy qua cửa quan, ta muốn nhanh chóng đi tìm Nhan Trừng…”
Bạn bè thân thích của y còn lại trên thế gian này hình như chỉ có một mình Nhan Trừng.
Đúng lúc này, Trường Ninh đột nhiên giữ chặt y: “Ngồi xuống.”
Tạ Yến Hồng vội vàng ngồi xổm xuống cùng hắn, giữa đêm tuyết yên tĩnh chợt nghe thấy tiếng động từ chỗ đám người Địch đóng quân, chăm chú nghe kỹ hóa ra là tiếng chém giết.
“Chuyện gì thế?” Tạ Yến Hồng hỏi.
Trường Ninh nhìn trong chốc lát rồi đáp không quá chắc chắn: “Hình như là giết tù phạm…”
Đám tù phạm vốn ít người, còn bị đói bị lạnh nên không gây ra nổi sóng gió gì, tiếng chém giết chỉ vang lên một chút rồi ngừng hẳn. Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn là người Địch đã rồng rắn kéo đi. Đứng từ xa Tạ Yến Hồng có thể thấy rõ chỗ bọn họ từng ở —— vết máu đã bị tuyết vùi lấp, chỉ thấy được vài thi thể bị tùy ý chồng chất lên nhau.
Tạ Yến Hồng lẩm bẩm: “Bọn họ cũng quá càn rỡ, không sợ bị quan quân của quan thành phát hiện sao?”
Trường Ninh nói: “Đi qua xem xem.”
Ba người dắt ngựa đi qua, sau một đêm mấy thi thể đã đông cứng thành màu xanh tím. Trường Ninh vươn tay lật một trong số họ ra quan sát mặt mày, nói: “Là người Hán.”
Lục Thiếu Vi kinh hô: “Có người còn cử động!”
Tạ Yến Hồng vội chạy qua hợp lực với Trường Ninh lôi người nọ ra khỏi núi thi thể, là một đứa bé trai chưa đến mười tuổi, hai mắt nhắm chặt, tròng mắt bên dưới không ngừng động đậy có vẻ như gắng sức muốn tỉnh lại.
Lời tác giả:
Vào arc mới rùi nhé.