Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 21




“Chuyện hồi nhỏ?” Tạ Yến Hồng không kịp phản ứng, chỉ biết ngơ ngác lặp lại.

Đầu Trường Ninh vẫn còn cảm giác đau như bị ai châm kim, nhưng ký ức cũng đồng thời nổi lên mặt nước làm cho cơn đau dường như mờ dần, càng lúc càng mơ hồ đi.

“Phải,” Trường Ninh nói, “Ngươi nằm sấp khóc trên giường, trong tay ta có kẹo, nhưng không cho ngươi.”

Tạ Yến Hồng cúi đầu nhìn hắn, không biết phải làm sao hay nên nói gì. Bàn tay Trường Ninh đang miết lên vành tai y, vô thức vuốt ve khiến nó nóng lên. Con ngươi màu hổ phách của hắn như một hồ nước sâu không thấy đáy, nhìn y mà phảng phất đang nhìn y của thời thơ ấu.

Bây giờ rốt cuộc cũng cho kẹo thành công rồi, Trường Ninh nghĩ thầm.

Tạ Yến Hồng bị hắn nhìn chăm chú không khỏi nhớ lại nụ hôn vừa rồi, nghĩ đi nghĩ lại, chợt nghĩ tới chuyện lúc còn ở kinh sư, cái lần cả hai uống quá chén trong yến hội của Thái tử.

Như bị thứ gì mê hoặc, Tạ Yến Hồng cúi đầu sâu hơn dán lên môi Trường Ninh, chính hắn cũng vươn tay ấn vào gáy y.

Toàn thân Tạ Yến Hồng run rẩy, không biết vì sao mà cùng là môi là lưỡi, nhưng chạm vào lại khác xa đến thế. Y gần như bức thiết muốn chạm vào ngũ quan anh khí cứng rắn của Trường Ninh, sau đó sờ xuống cổ, sờ vào sợi dây ngũ sắc đã sớm phai màu, từ sợi dây ngũ sắc có thể chạm tiếp đến bộ ngực tỏa ra hơi nóng và miếng ngọc bội cá chép.

Con đường phía trước chưa tỏ, nhưng đường lui đã không còn.

Ý nghĩ đó làm Tạ Yến Hồng càng quyến luyến hơi ấm trước mắt, trong chuồng ngựa rách nát ở cách xa quê hương ngàn dặm này.

Trường Ninh cảm thấy đầu mình càng thêm đau đớn, môi lưỡi mềm mại thơm ngọt an ủi hắn, sau đó lại khiến hắn đau thêm.

Hắn nhớ được càng nhiều chuyện —— Đó là một biển lửa ngùn ngụt, ngọn lửa liếm cả vào vạt áo. Có người đẩy hắn ra khỏi biển lửa, hắn cảm giác được một nỗi đau khôn tả, còn đau hơn cả việc bị xé nát da thịt. Một bóng người bị ngọn lửa nuốt trọn, hắn chạy trốn trong một đường hầm nhỏ hẹp đen thui, vết thương sau lưng kéo dài từ vai xuống đến tận thắt lưng.

Hắn rên rỉ thành tiếng, đột nhiên đẩy mạnh Tạ Yến Hồng ra.

Tạ Yến Hồng vội vàng ôm đầu hắn, nôn nóng hỏi: “Rất đau sao?”

Rất đau.

Trường Ninh nói không thành tiếng, đầu rất đau, lục phủ ngũ tạng cũng đau.

Tạ Yến Hồng luống cuống chân tay chực khóc, may mà phía chân trời đã dần dần nổi lên màu bụng cá trắng, Trường Ninh buông lỏng chân mày nhíu chặt, cơn đau kịch liệt cuối cùng đã qua, chỉ chừa lại chút nhức nhối mơ hồ.

“Sao rồi?” Tạ Yến Hồng cẩn thận hỏi.

Trường Ninh mệt mỏi đáp: “Không đau nữa, đi ngủ đi.”

Không đợi Tạ Yến Hồng trả lời, Trường Ninh lập tức đứng lên đi vào phòng, để lại y buồn bã mất mát đứng sững tại chỗ. Y ngẩn người thêm giây lát rồi cũng đứng lên, vỗ vỗ cổ con ngựa, đoạn quay trở về phòng.

Trường Ninh đã nằm lại lên chiếc giường chung nhắm chặt mắt, dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi. Tạ Yến Hồng nhẹ nhàng chui vào chăn, nhỏ giọng hỏi: “Còn đau không?”

Thấy Trường Ninh không trả lời, Tạ Yến Hồng đành sột soạt trở mình, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau hai người vẫn chờ trong ngõ nhỏ đối diện tửu lâu Hội Tiên, suốt cả ngày không ai nói với nhau câu nào. Trường Ninh vốn ít nói hiện giờ càng yên lặng như khúc gỗ, Tạ Yến Hồng không bắt chuyện được, trong lòng bất ổn chỉ dám thỉnh thoảng liếc hắn một cái. Đôi khi ánh mắt hai người tình cờ chạm nhau, lại chậm rãi tách ra như cũ.

Trong số người đến người đi trước tửu lâu, đột nhiên xuất hiện một người lấm lét nhìn quanh khiến Tạ Yến Hồng chú ý. Người nọ ăn mặc như một gã tùy tùng, trên tay cầm tờ bái thiếp mà y đã đưa cho người gác cổng phủ thông phán.

Trái tim Tạ Yến Hồng đập như nổi trống, hai tay run lên vì căng thẳng. Y và Trường Ninh liếc nhau rồi cùng tiến lên.

“Bái thiếp kia là của ta.” Tạ Yến Hồng lên tiếng.

Tùy tùng chắp tay cung kính thi lễ, hạ giọng thì thầm: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, xin mời theo ta vào phủ gặp lão gia.”

Tạ Yến Hồng gật đầu, đang muốn đi theo thì trông thấy tùy tùng nghi hoặc nhìn về phía Trường Ninh. Tạ Yến Hồng vội nói: “Đây là bạn tốt của ta, đã hộ tống ta một đường từ kinh sư đến Ngụy Châu.”

Lúc nói là hai chữ “bạn tốt” Tạ Yến Hồng vẫn không quá tự nhiên, cũng không dám nhìn phản ứng của Trường Ninh.

Tùy tùng lại chắp tay rồi dẫn hai người băng qua mấy ngõ hẻm tránh người đi đường, vào nhà từ cửa hông rồi đi thẳng vào thư phòng. Vương Am mặc y phục giản dị ở nhà, khuôn mặt tròn trịa, có vẻ phát tướng hơn so với thời còn đánh giặc không ít, nói là thông phán nhưng trông càng giống một ông lão hiền hòa nhà bên.

Khuôn mặt Vương Am có vài nét giống với hầu phu nhân, Tạ Yến Hồng vừa thấy đã cảm giác sống mũi cay cay.

Y gọi một tiếng “A công”, tiến lên muốn quỳ xuống bái nhưng được Vương Am vội vàng nâng dậy. Ông ta nắm tay y, cẩn thận quan sát khuôn mặt một lát mới nói: “Tiểu Hồng… trưởng thành rồi… rất giống mẫu thân con…”

Chỉ một câu như vậy đã khiến Tạ Yến Hồng suýt khóc, trong mắt Vương Am cũng chợt lóe lên ánh lệ.

Nhưng y vẫn không quên chính sự, liền rút phong thư cất giấu suốt đường đi ra, trịnh trọng nói: “Đây là vật mẹ muốn con giao cho ngài, có thư tay của mẹ, cùng với… thư của Thánh nhân…”

Chòm râu Vương Am run lên: “Thánh nhân?”

Tạ Yến Hồng bổ sung: “Tiên đế.”

Vương Am nghiêm mặt vội gọi người mang dao đến rọc sáp phong thư. Trước khi mở phong bì, ông ta dừng tay để đuổi luôn người hầu tâm phúc duy nhất ra ngoài, sau đó ánh mắt dừng trên người Trường Ninh luôn đứng im sau lưng Tạ Yến Hồng.

Tạ Yến Hồng vội giới thiệu Trường Ninh thêm lần nữa, y vừa dứt lời hắn đã tự động đi ra cửa đứng gác. Tạ Yến Hồng gọi hắn lại, muốn nói hắn không cần tránh đi nhưng quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt ngoại tổ phụ, cuối cùng vẫn nuốt những lời kia xuống. Chuyện quá quan trọng, Vương Am không yên tâm cũng là bình thường.

Trong phòng chỉ còn lại hai ông cháu, Vương Am mở phong thư trút toàn bộ đồ bên trong ra. Đầu tiên là hai tờ giấy viết thư khác nhau, lần lượt là thư tay của Tiên đế và Vương thị, phong bì làm bằng giấy dầu không thấm nước nên giấy không tổn hại gì, ngoài ra còn có một nửa miếng ngọc bội cá chép rơi vào lòng bàn tay Vương Am.

“Đây là gì?” Vương Am hỏi.

Ánh mắt Tạ Yến Hồng thoáng buồn bã: “Đây là vật mẹ để lại cho con.”

Vương Am trả lại ngọc bội cho y, sau đó nín thở tập trung mở cả hai phong thư nhanh chóng đọc hết một lần. Sắc mặt ông ta nghiêm trọng lên, lông mày nhíu chặt, đọc hết lại cẩn thận đọc thêm lần nữa. Tạ Yến Hồng cũng muốn xem nên đứng một bên lẳng lặng chờ, Vương Am thì không có ý định cho y xem mà xếp gọn hai tờ giấy, nhét lại vào phong bì.

Tạ Yến Hồng hỏi: “A công, trong đó viết gì vậy?”

Vương Am u sầu trầm ngâm không đáp, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Tiểu Hồng, việc này liên quan đến nền tảng lập quốc, cần phải bàn bạc kỹ hơn. Con còn nhỏ, mẹ con cũng dặn dò ta bảo vệ con bình an, việc này con đừng hỏi đến nữa, để a công nghĩ cách.”

Tạ Yến Hồng gục đầu xuống, do dự nói: “Vậy con…”

“Trước mắt cứ yên tâm ở lại đây,” Vương Am nói, “Đừng đi ra ngoài kẻo bị người ta chú ý, sẽ sinh phiền phức.”

Tạ Yến Hồng theo ông ta ra khỏi thư phòng thấy Trường Ninh vẫn đứng canh ngoài cửa. Vương Am trông thấy hắn thì khách khí chắp tay, hiền hòa đề nghị: “Tráng sĩ, dọc đường đi làm phiền ngươi nhiều. Ta sẽ cho người sắp xếp tiểu viện để ngươi và Tiểu Hồng cùng ở.”

Trường Ninh lại nói: “Ta không thể ở Ngụy Châu lâu được, phải khởi hành đi ngay.”

Tạ Yến Hồng tuy đã sớm chuẩn bị, nhưng nghe được những lời này vẫn không khỏi chùng xuống, y chẳng thể ngăn cản đành rũ mắt không nói tiếng nào.

Vương Am hỏi han quan tâm: “Không biết tráng sĩ muốn đi về hướng nào? Ta sẽ phái người hộ tống.”

Trường Ninh chỉ nói một câu “Không cần” mà không nói mình sẽ đi đâu. Vương Am trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Khách từ phương xa tới, nếu ta không làm tròn bổn phận chủ nhà thì không thể nào nói nổi, tráng sĩ cứ ở chơi mấy ngày đã.”

Nghe đến đây, Tạ Yến Hồng lại như có hi vọng liền nâng mắt nhìn Trường Ninh, hắn cũng hơi liếc thoáng qua chỗ y, cuối cùng gật đầu.

Vương Am đưa hai người vào ở trong một tiểu viện yên tĩnh, mỗi ngày đều có người đưa thức ăn và đồ dùng sinh hoạt tới. Vương Am cũng thường xuyên đến thăm, Tạ Yến Hồng hỏi qua tin tức trong kinh, ông ta chỉ thở dài lắc đầu.

“Thăm dò cũng chỉ nghe được là bắt giam chờ trảm, về sau không biết thêm gì nữa. An phủ sứ nơi này là người mới nhậm chức, trong lòng tân đế chung quy vẫn có khúc mắc, an phủ sứ đến đây cũng tra xét khắp nơi, a công có sống tốt được đâu…”

Đến khi Tạ Yến Hồng hỏi đến nội dung thư tay của tiên đế và chuyện chuẩn bị, Vương Am lại vuốt râu thở dài: “Con còn nhỏ, đừng hỏi đến mấy việc đó.”

Hỏi tới hỏi lui không có kết quả, Tạ Yến Hồng chỉ đành tán gẫu việc nhà.

“Tiểu biểu muội năm nay chắc mười lăm rồi nhỉ, đã hứa hôn với ai chưa?”

Vương Am nghe vậy cứng người, Tạ Yến Hồng lập tức nhận ra mình lỡ lời. Trước đây hai nhà từng nói đùa về hôn ước nhưng hiện giờ nhắc đến lại cực kỳ không thích hợp, y hỏi ra miệng câu kia nghe thế nào cũng như đang có tính toán riêng.

Y vội bổ sung: “Nếu tình hình không rối ren như hiện giờ thì đã có dịp trò chuyện, dù sao cũng là huynh muội một nhà.”

Đã là “huynh muội một nhà” thì không thể nghị hôn. Nghe được câu này Vương Am mới tươi cười trở lại, ông ta vỗ vỗ vai Tạ Yến Hồng an ủi: “Con đừng lo lắng, dù là vì mẫu thân con, a công đương nhiên cũng cố gắng bảo vệ con bình an chu toàn.”

Nhiều năm không tiếp xúc với ngoại tổ phụ, tình cảm thân thiết không được như xưa nên Tạ Yến Hồng không biết nên thăm hỏi từ đâu cho phải. Phận ăn nhờ ở đậu chỉ có thể nghe theo quy củ nhà người, nội tâm y lại nôn nóng không yên. Trường Ninh ở cùng một viện nhưng không rõ vì sao mà hai người chẳng nói với nhau câu nào. Tạ Yến Hồng nghẹn đầy một bụng, nhổ không ra nuốt cũng không vào, chỉ có thể giữ nửa vời trong lồng ngực.

Thẳng đến một đêm nọ y đang ngồi ngẩn ngơ trong phòng thì nghe bên gian phòng phía tây có tiếng đồ vật rơi xuống đất, giống như thứ gì đó vừa vỡ nát.

Y vội chạy qua đẩy cửa, trông thấy dưới đất có một cái chén đã vỡ, Trường Ninh thì chống tay lên trán, tay kia đỡ bàn dường như rất đau đớn.

Tạ Yến Hồng tiến lên đỡ hắn ngồi xuống, miệng nói: “Để ta đi kêu đại phu cho ngươi.”

Trường Ninh giữ chặt hắn lại: “Không cần.”

“Làm sao được?” Tạ Yến Hồng sốt ruột, “Trước kia mỗi lần phát bệnh ngươi đều giải quyết thế nào?”

Trường Ninh cau mày, nhắm hai mắt đáp: “Ngoại công có thuốc.”

Tạ Yến Hồng nhớ mang máng Trường Ninh có kể, rằng hắn và ngoại công hiện giờ đang ở quan ngoại.

Đêm đã khuya, cơn đau đầu của Trường Ninh cũng dần giảm bớt. Tạ Yến Hồng dẫn hắn nằm xuống giường, mình thì ngồi bên mép giường ngẩn ngơ nhìn ngọn đèn lập lòe. Trường Ninh dù ngủ nhưng vẫn nhíu mày, cổ đeo sợi dây ngũ sắc đã sớm phai màu, chỉ có phần tơ vàng là vẫn sáng lên như mới, miếng ngọc bội hình cá hơi trượt ra khỏi vạt áo.

Tạ Yến Hồng lấy nửa miếng ngọc bội của mình ra hợp với miếng trên cổ Trường Ninh, rất kín kẽ. Nghĩ ngợi một lúc, y lại tách đôi cá ra, tự cất kỹ phần của mình đi.