Hai người đi từ mùa hạ đến mùa thu, càng tiến lên phía bắc sắc thu càng thêm dày đặc.
Từ sau trận khóc ở trên thuyền ngày ấy, Tạ Yến Hồng không rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa. Quan binh truy đuổi quá gắt gao, bọn họ không thể liều mạng vào thành, chỉ đi men theo đường đèo sườn núi tránh hết mọi cổng thành và trạm kiểm soát, tuy hơi chậm một chút mà được cái an toàn.
Lòng Tạ Yến Hồng sốt ruột, nhưng sốt ruột cũng chẳng làm được gì.
Thời còn nhỏ, có một lần y và Nhan Trừng cắt đuôi người hầu lẻn ra ngoài đường chơi. Pháp trường ngoài cổng chợ vây đầy người, bọn họ cũng tò mò chen chân vào xem. Khi đó cũng vào cuối thu hiu quạnh, đao phủ giơ lưỡi đao lóe sáng chém một nhát, đầu tử tù lăn lông lốc xuống đất
Máu nóng phun trào từ cần cổ đứt đôi, bắn lên cả đôi giày thêu thùa tinh xảo của y.
Tạ Yến Hồng bị dọa sợ mấy ngày liền không ngủ được, vừa nhắm mắt lại trông thấy cảnh tượng đầu người rơi xuống đất mà giật mình choàng tỉnh. Cha mẹ phải thay phiên trông cho y ngủ, mãi đến một đêm y lén kể cho phụ thân về buổi hành hình ngoài cổng chợ.
Tạ Thao có kinh nghiệm sa trường, ông xoa đầu Tạ Yến Hồng, nói: “
Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ, quang âm giả, bách đại chi quá khách dã. Cuộc đời phù du, chết có gì phải sợ.”
Tạ Yến Hồng chỗ hiểu chỗ không, chỉ bận hưởng thụ được độ ấm từ lòng bàn tay phụ thân mà đi vào giấc ngủ.
Hiện giờ y lại mơ thấy ác mộng.
Trên bảng cáo thị viết sẽ xử quyết sau mùa thu, rốt cuộc là bao giờ, y không biết, cũng không có cách nào biết. Tôn Diệp Đình nói hắn ta sẽ cố gắng hết sức giúp y giữ mạng người nhà, chẳng biết có giúp được hay không. Còn Nhan gia tại sao phải chịu liên lụy? Lĩnh một trăm trượng, lưu đày hai ngàn dặm, Nhan Trừng quen sống trong nhung lụa làm sao chịu đựng nổi.
Trong mơ y lại nhìn thấy pháp trường hành hình ngoài cổng chợ năm ấy, cái đầu lộc cộc rơi xuống lăn đến bên chân chết không nhắm mắt, đôi khi đó là người nhà, đôi khi là Nhan Trừng, đôi khi lại là chính y.
Mỗi lần Tạ Yến Hồng vã mồ hôi lạnh choàng tỉnh luôn là sau nửa đêm, bầu trời đen kịt còn treo vài ngôi sao thưa, đống lửa đã tắt, chỉ còn chút đốm than lập lòe. Trường Ninh ngủ ở cách đó không xa, đầu gối lên trường đao, hai tay khoanh lại đặt trước bụng, hơi thở vững vàng.
Y tỉnh lại từ cơn ác mộng, tim đập nhanh đến bất an, hơi thở dồn dập làm cách nào cũng không ngủ lại được, trở mình mấy cái còn làm Trường Ninh tỉnh theo.
“Làm sao vậy…” Trường Ninh hỏi bằng giọng mũi khàn khàn, mang theo vẻ ngái ngủ dày đặc.
Nghe thấy giọng hắn cảm giác yên lòng hơn không ít. Mấy ngày nay y đã quen đi theo sau Trường Ninh, hắn nói gì làm nấy, bao lâu thì đi lúc nào thì dừng. Y không suy nghĩ mà cũng không cần nghĩ, chỉ cần đi theo là được, tựa như người sắp chết đuối cố gắng ôm lấy miếng gỗ nổi cuối cùng.
Tạ Yến Hồng do dự xê dịch lại gần Trường Ninh, thì thầm nói: “Ta không ngủ được.”
Thật ra Trường Ninh rất mệt, mấy ngày đi đường liên tục đúng là có chút cố sức, nhưng cuối cùng hắn vẫn cố chống đỡ cơn buồn ngủ mở mắt nhìn về phía Tạ Yến Hồng. Y nằm nghiêng hướng mặt về phía hắn, con ngươi như mực trông giống xác một con bọ cánh cứng đen nhánh, hơi ánh lên vài tia sáng.
“Ừ.” Trường Ninh ậm ừ cất tiếng.
Tạ Yến Hồng lại dịch người thêm chút nữa, hỏi: “Ngươi có thể đọc hai câu thơ cho ta nghe không?”
“…” Trường Ninh hỏi, “Đọc thơ gì?”
“
Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ…”
Trường Ninh tiếp lời: “
Quang âm giả, bách đại chi quá khách.”
“Ngươi cũng biết,” Giọng Tạ Yến Hồng yếu ớt mềm mại như thể sợ đánh thức bóng đêm, “Vậy ngươi… có thể đặt tay lên đầu ta…”
Trường Ninh giật giật người làm cây cỏ dưới thân phát ra tiếng vang sột soạt.
Một lát sau, Tạ Yến Hồng cảm giác đỉnh đầu mình có hơi ấm, chính là bàn tay khô ráo ấm áp của Trường Ninh. Y vô thức nhẹ nhàng ủn đầu vào lòng bàn tay hắn, thỏa mãn khép hai mắt lại.
“
Phù, thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ; quang âm giả, bách đại chi quá khách. Nhi phù sinh nhược mộng, vi hoan kỷ hà…”
Chất giọng trầm thấp của Trường Ninh hòa lẫn cơn buồn ngủ dần dần nhỏ lại, Tạ Yến Hồng cũng đi vào giấc ngủ sâu như ý nguyện.
Sáng sớm hôm sau xảy ra một chuyện động trời.
“Không thấy! Không thấy!” Tạ Yến Hồng hoảng loạn kêu lên.
Trường Ninh vừa ôm củi khô trở về, hỏi: “Không thấy cái gì?”
Tạ Yến Hồng lộn người ngồi dậy khom lưng tìm kiếm khắp nơi, vừa tìm vừa đáp: “Tay nải, không thấy tay nải!”
Trong cái tay nải kia chứa vàng bạc và đồ dùng tùy thân, xem như là toàn bộ tài sản của bọn họ. Tạ Yến Hồng đào bới khắp nơi, Trường Ninh buông bó củi ngồi xổm xuống, đôi tay nhẹ nhàng đẩy lớp cỏ úa vàng ra chăm chú quan sát, trên mặt đất có vài dấu chân nông đến mức khó lòng phát hiện dẫn thẳng vào trong rừng cây.
Trường Ninh đứng dậy, “Đi xem thử đi.”
Người này không tầm thường, Trường Ninh tự hào mình tai thính mắt tinh, đến tiếng chân báo tuyết mang đệm thịt dày đạp lên nền tuyết hắn còn nghe ra được, làm sao có thể cho phép có kẻ trộm tiến vào lãnh địa của hai người trộm đi tay nải?
Hắn duỗi tay ngăn Tạ Yến Hồng đang đi song song bên cạnh mình, ánh mắt sắc bén, “Theo sau ta.”
Dấu hiệu mùa thu ngày càng rõ, lá cây trong rừng rơi rụng nhiều, giẫm chân lên cảm giác rất giòn xốp. Lẽ ra sau khi rụng lá rừng cây phải sáng sủa hẳn lên, nhưng hôm nay sắc trời đột nhiên xám xịt âm u hoàn toàn không giống những ngày đầu thu mát mẻ bình thường, cũng làm đường rừng trở nên đen kịt. Tạ Yến Hồng dắt ngựa theo sau Trường Ninh, đi một hồi lâu y phát giác có chỗ không đúng, bèn đưa tay vỗ vỗ trấn an con ngựa, do dự nói: “Hình như chúng ta đang đi lòng vòng thì phải?”
Trường Ninh không nói lời nào mà ngồi xổm xuống nhặt lên một mảnh đá hơi mỏng, tùy tay vạch một đường lên thân cây gần đó.
Tạ Yến Hồng vỗ vỗ ngực tiếp thêm can đảm: “Tử bất ngữ, quái lực loạn thần…”
Trường Ninh cẩn thận đi trước, Tạ Yến Hồng nối gót phía sau, cứ đi được mấy bước Trường Ninh lại dùng cục đá vạch một cái dấu lên thân cây. Một lát sau, bọn họ phát hiện ra gốc cây bên người đã có dấu vạch từ bao giờ.
Tạ Yến Hồng nổi hết ga gà, hít sâu một hơi rồi vội vàng dùng cánh tay đang rảnh bắt lấy tay Trường Ninh. Y nhìn quanh bốn phía chỉ trông thấy bóng cây lay động, không một ngọn gió thổi qua, đến tiếng chim tiếng thú cũng đi đâu mất, trên bầu trời mây đen giăng đầy như thể lúc nào cũng sẽ có cơn mưa trút xuống, càng tiếp thêm mấy phần kinh dị.
Trường Ninh gỡ trường đao xuống khỏi lưng, tay cầm chuôi đao để lưỡi đao chưa ra khỏi vỏ nghiêng nghiêng tựa xuống đất. Từ tầm mắt hai người có thể nhìn thấy vết vạch trên bao nhiêu thân cây. Môi hắn mấp máy đếm: “Một, hai, ba…… Bảy, có bảy cây.”
Tạ Yến Hồng căng thẳng hỏi: “Bảy cây, bảy cây thì làm sao?”
Ánh mắt Trường Ninh đảo qua lại giữa bảy cái cây, lẩm bẩm nói: “Đây là trận pháp.”
Tạ Yến Hồng thoải mái lên hẳn, chỉ cần không phải mấy chuyện yêu ma quỷ quái thì y không còn sợ nữa. Tạ Thao vốn là tướng tài, trong nhà đương nhiên lưu trữ không ít binh thư, Tạ Yến Hồng rất thích nên đã xem hầu hết những cuốn cơ bản. Mãnh tướng Độc Cô Tín của tiền triều là kẻ thông thạo trận pháp số một số hai, Tạ Thao và Độc Cô Tín giao chiến không dưới mấy chục lần, thế cho nên tuy trận pháp không phải sở trường của Tạ Thao nhưng ông lại thường xuyên nghiên cứu, Tạ Yến Hồng nhờ vậy mà biết được ít nhiều.
Y nhìn theo tầm mắt Trường Ninh, nhíu mày suy nghĩ: “Bảy… Đây là Thất Tinh Bắc Đẩu!”
Mấy cái cây này nằm ở vị trí tương ứng với Thất Tinh Bắc Đẩu trên bầu trời, bảy vị trí nối tiếp nhau vây khốn người xui xẻo lọt vào đó, nếu không thể tìm đúng cửa sinh thì không thể thoát thân.
Tạ Yến Hồng vắt óc nhớ lại nội dung mình từng xem qua: “Thất Tinh Bắc Đẩu, nếu muốn phá trận thì phải…”
Hai người gần như đồng thanh: “Lập Bắc Đẩu, phá thiên quyền.”
Trường Ninh liếc nhìn Tạ Yến Hồng một cái, y bực bội nói: “Sao, ta không thể có chút kiến thức à?”
Nói dễ hơn làm, hành quân đánh giặc thật sẽ gặp phải trận pháp biến ảo khôn cùng, muốn tìm đúng vị trí hay ứng đối biến hóa không phải chỉ dùng một câu đơn giản là xong. May mắn đây chỉ là một cánh rừng, mấy gốc cây không di chuyển được nên khá dễ dàng tìm ra.
Hai người đứng yên trước một cái cây, cùng nhìn về phía một thân cây khác hơi chéo cách đó vài bước chân.
“Cái kia phải không?” Tạ Yến Hồng không quá xác định.
“Nó đấy.” Trường Ninh đáp, hai tay đồng thời nắm chặt chuôi đao hạ xuống, sau đó hắn khẽ hô một tiếng, xoay tròn cánh tay lia trường đao cắm thẳng vào thân cây. Cái cây lập tức gãy lìa, ầm ầm rơi xuống đất cùng với thanh đao.
Chỉ trong nháy mắt, Tạ Yến Hồng phát hiện ra sự thay đổi rõ ràng.
Gió dường như đã thổi trở lại, sắc trời vẫn âm u nhưng quang cảnh trong rừng sáng sủa lên không ít, còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang. Giữa đám cây rừng xa xa chợt lóe lên một cái bóng màu xám, Trường Ninh phản ứng cực nhanh như có chuẩn bị từ trước, lập tức ném viên đá nãy giờ vẫn cầm trong tay về hướng đó ——
Không ném trúng, mảnh đá cắm vào giữa thân cây, còn người bày ra trận pháp đã biến mất không tung tích.
Trường Ninh muốn đuổi theo nhưng bị Tạ Yến Hồng túm chặt lại: “Đừng đuổi nữa, địch ngoài sáng ta trong tối. Tiền tài là vật ngoài thân, cho gã cũng được, bạc vụn trên người cũng đủ dùng rồi.”
Bọn họ chỉ còn khoảng mười lăm ngày nữa là đến Ngụy Châu, nếu dùng tiết kiệm chỗ tiền còn lại chắc không đến nỗi nào.
Biến cố này khiến Tạ Yến Hồng càng thêm nóng vội. Bởi vì phải cưỡi ngựa thời gian dài nên vết thương phía trong đùi vốn đã kết vảy lại mau chóng rách ra, đau muốn trợn mắt. Giờ nghỉ ngơi buổi tối, y trốn vào một góc lén lút cởi quần tự xem, phần da thịt ở đùi non không còn một chỗ nào lành lặn.
Y mặc lại quần, hai đùi thậm chí không dám cong mà giữ thẳng tắp như hai chiếc đũa, sau đó giữ nguyên tư thế dịch đến bên cạnh Trường Ninh, mất tự nhiên hỏi: “Có thuốc trị thương không?”
Trường Ninh ném cho y một cái bình nhỏ, Tạ Yến Hồng lại khập khiễng trốn ra sau gốc cây, cởi quần giạng chân muốn tự xoa thuốc. Không ngờ thuốc vừa chảy vào miệng vết thương làm y đau đến xuýt xoa, ánh lửa tù mù, tư thế còn không tự nhiên, thành ra phần bị đổ lãng phí ra ngoài còn nhiều hơn phần bôi vào đúng chỗ.
“Xoa xong chưa?”
Giọng Trường Ninh đột ngột vang lên sau thân cây làm Tạ Yến Hồng giật thót, suýt nữa đánh đổ cả bình thuốc.
Y lắp bắp trả lời: “Xong, xong rồi.”
Ngữ khí Trường Ninh tựa như giếng cổ không gợn sóng: “Miệng vết thương bị cọ xát mỗi ngày, nếu không bôi thuốc tử tế, để nhiễm trùng chảy mủ thì thuốc tiên cũng không cứu được đâu.”
Tạ Yến Hồng bị hắn dọa hoảng liền cúi đầu nhìn thử, mấy vết thương cách chỗ trọng yếu quá gần, nếu nó thật sự có chuyện gì, có khi nào “chỗ kia” cũng gặp vấn đề không?
“Hay, hay là…” Tạ Yến Hồng do dự hỏi, “Ngươi giúp ta bôi đi?”
Chờ đến khi Tạ Yến Hồng cảm thấy không ổn thì y đã ngồi ngay bên cạnh đống lửa, ánh lửa hắt lên khắp người một màu hồng rực. Vết thương của y ở phần bên trong đùi, nếu muốn bôi thuốc phải cởi quần, tách rộng hai chân.
Trường Ninh cầm bình thuốc nửa quỳ trước người Tạ Yến Hồng, ra lệnh: “Mở chân ra.”
Tạ Yến Hồng đỏ bừng mặt vẫn phải ngoan ngoãn kéo quần rồi che vào vị trí giữa hai chân, đoạn nghiêng đầu giạng chân để lộ vết thương bên trong. Mười mấy năm trời sống trong nhung lụa, mặc dù trải qua những ngày này đi đường vất vả thì da thịt y vẫn non mịn như cũ, phần đùi không bao giờ phơi nắng càng trắng trẻo đối lập khiến cho mấy chỗ bị thương trông càng dữ tợn hơn.
Trường Ninh khom người mở nút lọ thuốc. Hắn đưa lưng về phía đống lửa, đầu hơi cúi làm người ta không thể thấy rõ sắc mặt.
Tạ Yến Hồng để mông trần dang chân, giữa tiết trời vào thu chỉ cảm thấy lạnh căm. Đương nhiên thực tế cũng không phải quá lạnh, bởi vì y đã xấu hổ đến sắp cháy rồi, không khỏi thúc giục đối phương: “Nhanh lên nào.”
Một tay Trường Ninh cầm thuốc, tay kia đỡ đầu gối Tạ Yến Hồng. Bàn tay hắn rất lớn, lòng bàn tay khô ráo ấm áp gần như bao trọn đầu gối Tạ Yến Hồng. Y phát hiện ra da tay hắn còn rất thô ráp, hổ khẩu và đầu ngón tay đều có vết chai mỏng cà vào đầu gối rất ngứa ngáy. Tạ Yến Hồng không dám co chân về vì cho rằng làm thế chứng tỏ mình ngượng, chỉ có thể cuộn tròn ngón chân thật chặt.
“Tách rộng ra, không thấy gì cả.” Trường Ninh nói.
Lời tác giả:
Toàn bộ nội dung huyền học đều là do tôi bịa nhé.
Nhân vật mới chuẩn bị lên sân khấu đấy.