Tạ Yến Hồng giật mình vì cơn thịnh nộ bất ngờ kia, y không khóc mà đứng thẳng tắp trước mặt mẹ, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Con không đi.”
Vương thị nói: “Vinh Vương phản rồi, con hãy cầm thư tay của ta đi lên Ngụy Châu, tìm đến nhà ngoại.”
Ngoại tổ phụ của Tạ Yến Hồng, Vương Am, nhậm chức thông phán Ngụy Châu.
Lá thư đã trao cho Trường Ninh từ sớm, lúc này hắn mới móc từ trong ngực áo ra. Tạ Yến Hồng không thèm nhìn tới mà quỳ sụp xuống, cứng cổ nói: “Con không đi, người một nhà có chết cũng phải chết cùng nhau, đi làm gì.”
Vương thị không nói hai lời mà giơ tay cho Tạ Yến Hồng một cái tát, lực tay bà rất mạnh làm y suýt nữa không quỳ vững, một bên mặt lập tức đỏ bừng. Vương thị ho mạnh mấy tiếng, bà vốn là con gái tướng môn, thời Tạ Thao đánh giặc cũng từng đi theo quân vào sinh ra tử, tuy bây giờ thân thể đã yếu nhưng khí thế vẫn còn, nói năng rất khí phách dõng dạc.
“Con ở lại để làm gì? Con chặn được ngàn quân hay nhấc được đao kiếm?” Vương thị cả giận, “Đi mau!”
Tạ Yến Hồng nén nước mắt nghiêng đầu nhưng không chịu buông bỏ, cũng không nói lời nào. Tính tình y trước nay luôn như vậy, chuyện không xác định còn dễ nói, một khi đã xác định rồi thì chín con trâu cũng không kéo đi được. Vương thị lau nước mắt, muốn đỡ y dậy cuối cùng vẫn thu tay.
Bà nghiêm túc nói: “Trong phong thư đó không chỉ có thư tay của ta mà còn có thư của Thánh nhân, con mang theo chúng nó, cả tư ấn của ta nữa, đi Ngụy Châu đi.”
Tạ Yến Hồng nghiêm mặt nhìn Vương thị, hỏi: “Thật sao?”
Vương thị nhấc lá thư Trường Ninh đang cầm trên tay trịnh trọng đưa cho y. Tạ Yến Hồng cuối cùng vẫn phải nhận rồi nghiêm túc nhét vào ngực áo. Ánh mắt Vương thị dời lên người Trường Ninh nãy giờ vẫn im lặng không nói lời nào, nức nở nói: “Con ngoan, mau dẫn nó đi đi thôi.”
Trường Ninh đối mặt với lời cầu xin và nước mắt của bà mà hơi bối rối, không biết nên nói gì. Vương thị cố nén dòng lệ ào ạt: “Năm đó là chúng ta có lỗi với con trước, chúng ta…”
Bà im lặng không nói nữa, chỉ buông một câu: “Đi đi.”
Lời còn chưa dứt thì bên ngoài đã có tiếng động lớn, Vương thị vội nói: “Mau trốn trước đã.”
Hai người vội vàng chui vào chiếc tủ đứng bằng gỗ hoa lê, khép cửa lại chỉ chừa một cái khe nhỏ. Chiếc tủ tuy lớn nhưng bên trong vốn chứa đồ đạc, hai người cùng đứng rất chật chội, Tạ Yến Hồng im lặng ép sát vào người Trường Ninh, trên mặt vẫn còn nguyên một dấu bàn tay sưng vù.
Chương Ngọc Anh tiến vào trước cấm quân, hốc mắt nàng đỏ hoe, che trước người Vương thị nói: “Các ngươi muốn lục soát cái gì, chẳng lẽ muốn lục soát cả phòng nữ nhân sao?”
Cấm quân nhận mệnh lệnh của Vinh Vương nên không dám chậm trễ, đành cung cung kính kính đứng trong viện, không lui một bước nào.
Vương thị kéo ngược Chương Ngọc Anh ra sau lưng, hỏi: “Sao con còn ở đây? Trước khi Nguyệt Lộ vào cung đã để lại thư từ…”
Trên tay Chương Ngọc Anh còn cầm lá thư kia, giấy viết bị nàng nắm chặt đã sớm nhàu nát. Tay nàng cũng run rẩy, giọng nói tràn đầy ấm ức: “Mẹ, phu thê kết tóc, sống cùng chăn chết cùng huyệt, chàng ấy nghĩ một tờ giấy hòa ly là có thể đuổi được con đi sao?”
Vương thị vuốt ve khuôn mặt nàng, khẽ thì thầm: “Chỉ là kế sách tạm thời, con cầm thư hòa ly trở về nhà mẹ đẻ tránh qua kiếp nạn, sau này nhất định có ngày đoàn tụ.”
Chương Ngọc Anh lắc đầu, nàng biết Vương thị chỉ đang dỗ ngọt để mình chấp nhận đi. Vinh Vương tạo trận thế lớn như vậy, mưu phản bức vua thoái vị, thuận theo thì sống đối nghịch thì chết. Tạ Nguyệt Lộ bị triệu vào cung làm con tin chính là để bức Tạ Thao quy hàng, cúi đầu xưng thần. Nàng cũng biết dù là Tạ Nguyệt Lộ hay Tạ Thao thì đều không phải đồ nhu nhược, bọn họ như vậy, chẳng lẽ nàng cứ thế mà bỏ đi.
Chương Ngọc Anh nghiến chặt răng, cầm bức thư hòa ly mà Tạ Nguyệt Lộ viết sẵn bước đến bên cửa sổ rồi dí thẳng vào ngọn đèn. Vương thị không ngăn cản nàng, bức thư bị ném xuống đất, nháy mắt đã hóa thành tro tàn.
Vương thị dừng chân thở dài, cuối cùng vẫn nắm tay nàng đi ra ngoài sân, còn không quên trở tay đóng cửa phòng lại.
Trước khi đi bà lơ đãng quay đầu liếc nhìn một cái, chạm vào ánh mắt Tạ Yến Hồng trốn trong tủ gỗ. Toàn thân y run lên, Trường Ninh sợ y kêu thành tiếng, cũng sợ y xúc động lao ra ngoài bèn giơ tay bịt miệng y lại, tay còn lại siết chặt thắt lưng.
Cái liếc mắt cuối cùng của Vương thị tràn đầy dịu dàng, còn cười với y như muốn nói y đừng sợ. Giống như những lần còn nhỏ Tạ Yến Hồng bừng tỉnh giữa đêm vì ác mộng, là bà dỗ y đi vào giấc ngủ. Cánh cửa khép lại, Vương thị nghiêm trang đứng trước mấy chục cấm quân, giọng nói lanh lảnh, uy nghiêm bất khả xâm phạm.
“Tạ gia ta trung quân ái quốc, chưa từng hai lòng, nếu muốn xét nhà phải có thánh chỉ…”
Bên trong chiếc tủ gỗ hoa lê, trước mắt Trường Ninh chính là đỉnh đầu Tạ Yến Hồng. Hắn cảm giác mu bàn tay mình có mấy giọt nước nóng hổi rơi xuống, lúc này mới biết là Tạ Yến Hồng khóc, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì đã bị Tạ Yến Hồng kéo tay ra.
Y giơ tay lau mặt, tựa lưng vào hắn thì thầm: “Nhân cơ hội này, đi mau.”
Hai người cẩn thận bước ra khỏi tủ gỗ hoa lê, trở tay khép cửa tủ lại rồi nhảy ra theo đường cửa sổ, theo đường cũ trốn ra ngoài.
Trường Ninh vốn ít lời, Tạ Yến Hồng hôm nay cũng không nói gì. Nửa đêm về sáng là thời điểm sắc trời tối nhất, hai người một trước một sau vội vàng rảo chân chạy ra cửa tây thành. Khắp cổng thành thắp đuốc sáng trưng, ánh lửa hừng hực, cách năm bước có một thủ vệ, an ninh thắt chặt hơn ngày thường gấp trăm lần.
Bọn họ dừng chân ở nơi xa, trước mắt đành bất lực.
Tạ Yến Hồng nôn nóng đi tới đi lui, nhìn Trường Ninh hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Trường Ninh cũng nhíu mày bó tay. Nếu bọn họ ra khỏi thành từ chiều tối thì còn dễ nói, bây giờ Vinh Vương đã phản, kinh sư nhất định sẽ bị bịt kín như cái thùng sắt, không có chuyện thả lỏng cho đến khi mọi thứ đều đã chắc chắn.
Lúc này, bên cạnh hẻm tối xuất hiện một chiếc xe ngựa, màn xe nhấc lên để lộ khuôn mặt Tôn Diệp Đình.
Thủ vệ cổng thành ngăn chiếc xe ngựa từ xa lao tới, quát lớn: “Ai đó, không có lệnh không được ra khỏi thành.”
Phu xe là một người thanh niên cao lớn mặc quần áo ngắn, chỉ ngồi im không nói. Màn xe bị xốc lên, người bước ra là một công tử mặc áo gấm, chắp tay khách khí nói: “Thế tử nhà An Tĩnh bá, Tôn Diệp Đình, phụng lệnh Vinh Vương ra khỏi thành, xin làm phiền các ngài.”
Trên tay hắn ta xác thật là lệnh bài của Vinh Vương, hôm nay Vinh Vương đích thân lãnh binh vào thành, bên cạnh đúng là có người này. Thủ vệ xác nhận đến mấy lần, lại thấy bên trong xe ngựa trống không đành cho đi. Tôn Diệp Đình chắp tay cảm tạ rồi xoay người vào trong xe. Cổng thành chậm rãi mở ra, thanh niên đánh xe vung dây cương, tuấn mã kéo theo thùng xe thong thả lao vào màn sương mù.
Xe ngựa đi một mạch dọc theo đường cái quan, đi được khoảng nửa canh giờ, qua khỏi Kim Minh Trì thì trời đã tờ mờ sáng, xe ngừng trước cửa chùa Bảo Tướng bên ngoài thành.
Chùa Bảo Tướng hương khói không thịnh, cánh cửa chùa vào sáng sớm thấp thoáng sau những khóm tre trúc xanh thẳm, bốn bề vắng lặng không một bóng người.
Tôn Diệp Đình xuống xe, tháo dây buộc ngựa ra khỏi xe rồi nói: “Ngươi đi nhanh đi, ta đã nhờ Ngọc Chi cô nương đưa cho ngươi mười lá vàng, đủ để sống qua…”
Tạ Yến Hồng lăn ra khỏi gầm xe, bụi đất trên người còn chưa kịp phủi đã nhào lên trực tiếp đấm một quyền vào giữa mặt Tôn Diệp Đình. Hắn ta tránh không kịp nên bị đánh lùi ba bước, che mũi ngã ngồi xuống đất. Tạ Yến Hồng tựa như một con hổ đang giận dữ, tiếp tục lao tới kéo cổ áo Tôn Diệp Đình muốn đánh nữa.
Bản thân Tôn Diệp Đình cũng phát hỏa, không màng máu mũi chảy ròng ròng mà chặn nắm tay Tạ Yến Hồng lại, nhấc chân đá, cuối cùng hai người lao vào đánh nhau.
Tạ Yến Hồng gọi Trường Ninh: “Còn không mau tới hỗ trợ!”
Trường Ninh xoay đầu giả vờ không nghe thấy, để mặc cho cả hai tha hồ giao lưu chân tay.
Hai thiếu niên như hai tên lưu manh đầu đường, lăn qua lăn lại một hồi mà không ai chiếm thế thượng phong. Tạ Yến Hồng hô lớn: “Tôn Diệp Đình! Ngươi và cha ngươi đều là đồ nhu nhược! Đồ nhu nhược!”
Tôn Diệp Đình hô to một tiếng, xốc y lên cả giận nói: “Câm miệng!”
Toàn thân Tạ Yến Hồng lôi thôi nhếch nhác, đứng dậy chỉ vào mặt đối phương: “Ta nói sai sao? Phu tử dạy ngươi lễ nghĩa liêm sỉ, ngươi ném cho chó ăn hết rồi! Nghịch đảng? Vinh Vương và tên chó săn như ngươi mới gọi là nghịch đảng…”
Quần áo Tôn Diệp Đình cũng bị kéo xộc xệch, đầu tóc rối tung hoàn toàn không còn dáng vẻ mềm mại nho nhã ngày thường. Hai mắt hắn ta đỏ bừng, lớn tiếng cắt ngang Tạ Yến Hồng: “Ngươi không hiểu!”
Tạ Yến Hồng giận đến bật cười, thở hồng hộc hỏi: “Được! Được! Ta không hiểu, thế ngươi nói xem? Ta xem thử ngươi nhả ra được lời chó má gì!”
Tôn Diệp Đình vội vàng nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, người có tài xưng vương xưng tướng có gì sai? Thái tử vô năng, chẳng qua chỉ chiếm giữ vị trí đích trưởng nên phải cho hắn kế thừa quốc tộ sao? Dựa vào đâu?”
Tạ Yến Hồng nhất thời nghẹn họng, đỏ bừng mặt quát: “Vậy còn ngươi?! Ta và Nhan Trừng xem ngươi như thủ túc, ngươi báo đáp bằng cách hại cả nhà chúng ta sao?”
Tôn Diệp Đình cúi đầu không đáp, cả hai người đều lặng thinh chỉ còn nghe được tiếng thở dốc nặng nề.
Sau một lúc lâu, Tôn Diệp Đình mới thấp giọng: “Ngươi và Nhan Trừng đều là con cưng của trời, còn ta chỉ là bóng dưới chân đèn, luôn làm nền cho các ngươi. Tài cán, khát vọng của ta đều không đáng nhắc tới. Thủ túc? Ngươi và Nhan Trừng mới là thủ túc, ta không phải.”
Đến tận hôm nay Tạ Yến Hồng mới biết suy nghĩ chân thật trong lòng đối phương, y lạnh lùng cười nhạo: “Lòng tiểu nhân.”
Tôn Diệp Đình quay đầu nhìn đi chỗ khác: “Ngươi muốn nghĩ sao cũng được. Người nhà ngươi, ta sẽ cố hết khả năng bảo vệ.”
Tạ Yến Hồng hỏi: “Ca ca ta thế nào rồi?”
Tôn Diệp Đình đáp: “Vinh Vương triệu hắn vào cung để soạn di chiếu cho Thánh nhân.”
“Di chiếu?” Tạ Yến Hồng thất thanh.
Vừa dứt lời thì một chuỗi tiếng chuông ủ dột đã vang lên từ hướng kinh thành, dư âm mãi không tan, nặng nề như sấm. Đó là tiếng chuông báo hiệu đế vương hoăng thệ từ gác chuông Quốc Khánh điện trong đại nội, sau đó là các chùa chiền đạo quan gõ theo hưởng ứng, cuối cùng đến gác chuông ngoài cổng thành.
Chỉ chốc lát sau, tăng nhân chùa Bảo Tướng cũng bắt đầu gõ chuông, chuỗi tiếng chuông này sẽ vang lên liên tiếp trong ba ngày để đất trời cùng khóc thương.
Sắc mặt Tạ Yến Hồng trắng bệch, “Vinh Vương hành thích vua, ngươi là đồng lõa.”
Mặt Tôn Diệp Đình cũng trắng bệch, nhưng hắn ta không có vẻ gì là hối hận, dứt khoát nói: “Ngươi đi đi.”
Hắn lấy từ trong xe ra một bình rượu, rót vào hai cái chén nhỏ bằng sứ trắng, sau đó cầm một chén ngửa đầu uống sạch, một chén khác đưa cho Tạ Yến Hồng.
“
Phi bồng các tự viễn, thả tẫn thủ trung bôi.” Tôn Diệp Đình nói, “Tiểu Hồng, ta chỉ tiễn đến đây, tự bảo trọng.”
Tạ Yến Hồng vung tay ném chén rượu xuống đất, rượu bên trong thấm hết vào đất bùn. Y nói: “Bài thơ kia viết cho bạn thân, giờ phút này ta và ngươi là kẻ thù.”
Dứt lời, Tạ Yến Hồng không nhìn hắn ta nữa mà xoay người lên ngựa. Trường Ninh cũng yên lặng leo lên theo, hai người cùng cưỡi trên lưng ngựa. Trường Ninh kẹp chặt bụng ngựa, thanh thông mã hí dài một tiếng, tung vó xốc lên lớp bụi mịt mù.
Tạ Yến Hồng đột nhiên hô lớn: “Trở về nói với chủ tử ngươi, trên tay ta có thư tay của Thánh nhân ——”
Tôn Diệp Đình đứng yên rất lâu, đột nhiên cất giọng ngâm: “
Túy biệt phục kỷ nhật, đăng lâm biến trì đài. Hà thì thạch môn lộ, trọng hữu kim tôn khai. Thu ba lạc tứ thủy, hải sắc minh tồ lai. Phi bồng các tự viễn, thả tẫn thủ trung bôi ——”
Tạ Yến Hồng mơ hồ nghe thấy, nhưng y cũng nhớ rõ phu tử từng nói, thi thư có linh, là lẽ phải của trời đất, vậy là lại có thêm can đảm.
Nhưng cuối cùng y vẫn không quay đầu lại.
Lời tác giả:
Tôi rất thích chương này nha.
Arc thứ nhất hạ màn, đổi bản đồ nào.
—
*Chuyên mục có thể bạn biết rồi:
Bài thơ mà Tôn Diệp Đình ngâm trong chương này là bài “Lỗ quận đông Thạch Môn tống Đỗ nhị phủ” (Tiễn Đỗ Phủ ở Thạch Môn phía đông quận Lỗ) của Lý Bạch. Tác giả viết bài này khoảng năm 745, khi ông vừa từ quan ở Trường An, tới Lạc Dương gặp Đỗ Phủ. Hai người rủ nhau đi chơi nhiều nơi, cuối cùng chia tay tại Sơn Đông, Đỗ Phủ về Trường An mưu cầu công danh, còn Lý Bạch tiếp tục phiêu bạt giang hồ. Dịch thơ như sau:
Uống say đã mấy ngày rồiĐể rồi tạm biệt rong chơi lầu đài.Thạch Môn đường vẫn còn dài.Uống thêm chầu nữa, lai rai cả ngày.Sông thu nước chảy ai hay.Mặt hồ lai láng như bày cảnh tiên.Cỏ bồng tiễn bước bạn hiền.Nâng tay cạn chén, uống liền ly bôi.<cite>(bản dịch của Chi Nguyen trên thivien. net)</cite>Đây là bài thơ viết tặng tri kỷ trước lúc chia xa, Tiểu Hồng không còn xem Tôn Diệp Đình là bạn nên mới nói nó không thích hợp, cũng từ chối không chịu uống rượu tiễn đưa của hắn. Câu cuối bài thơ cũng chính là tựa đề của chương này: “Phi bồng các tự viễn”.