Sáng hôm sau, Triệu Nguyên Chỉ từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh. Thấy mình đang ở trên một cái giường lạ, nàng giật mình vội kiểm tra y phục của mình thấy tất cả đều hoàn hảo liền thở phào một hơi.
Gõ đầu mình vài cái cố lấy lại tỉnh táo, Triệu Nguyên Chỉ như nhớ lại điều gì liền đưa tay vả miệng mình. Nàng nhớ hôm qua mình đưa tay ôm mặt Trác Phàm rồi nhắm mắt nhón lên. Nghĩ đến đây mặt nàng bất giác đỏ lên nhưng rồi nhớ tới tên này xô mình ngã xuống đất không khỏi hừ một tiếng.
Đúng lúc này, Trác Phàm từ bên ngoài bước vào. Thấy Triệu Nguyên Chỉ tỉnh dậy liền nói: “Tỉnh lại rồi thì ngươi rời đi đi. Lần sau đừng có uống rượu say rồi làm mấy hành động khó hiểu nữa.”
Triệu Nguyên Chỉ vừa thấy Trác Phàm lại nghe hắn nói vậy khuôn mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ. Nàng vội đứng dậy không nói gì mà phi thẳng ra ngoài, lúc ra khỏi cửa còn không quên thè lưỡi làm cái mặt quỷ nhìn lại.
Từ ngày hôm đó, Trác Phàm rời đến động phủ của mình, khởi động thủ hộ trận bắt đầu bế quan. Lần này hắn muốn ở trong đó một thời gian mắt đầu cảm ngộ những gì mình trải qua trong quá khứ cho nên nâng cấp đại trận từ ngũ cấp lên đến thất cấp.
Ở một phương diện khác, Triệu Bán Sơn đang ngồi nhâm nhi tách trà thì một bóng người bất ngờ xuất hiện. Hắn vội vàng đặt chén trà xuống làm lễ bái: “Tham kiến đại cung phụng.”
Người kia phất tay cho Triệu Bán Sơn đứng dậy. “Ở sườn núi phía đông, ra lệnh không cho phép bất kỳ ai đến gần.”
Nghe thấy thế Triệu Bán Sơn hơi khó hiểu hỏi: “Đại cung phụng, ở đó có điều gì nguy hiểm sao? Hay là ngài muốn đột phá”
Đại cung phụng trả lời: “Không có gì nguy hiểm cả, chỉ là có người đang bế quan mà thôi. Ta không muốn bất kỳ ai làm phiền hắn. Lại nói khi có hai người thì chỉ cần gọi là ta sư phụ không cần phải tỏ ra xa cách như vậy.”
“Vâng sự phụ. Nhưng mà ai lại để người phải xem trọng như vậy?”
“Là một tên đệ tử rất có tiềm năng, chẳng qua là con đường tu hành còn lạc lối. Hi vọng lần bế quan này hắn có thể ngộ ra điều gì.”
“Người nói có phải là tên đệ tử mới nhập tông tên là Trác Phàm?”
Đại cung phụng gật đầu nói: “Đúng vậy, từ ngày đầu gặp ta đã thấy hắn là người thông minh lại có thiên phú không tồi.”
Triệu Bán Sơn nghe thế không khỏi kinh hãi. Hắn biết Đại cung phụng này luôn miệng chê bai đám đệ tử tinh anh không hề có một cái nổi trội, đây là lần đầu tiên hắn nghe vị này mở miệng khen một người nào đó mà người này chỉ là cái đoán cốt cảnh mà thôi.
Không dám mở miệng hỏi nhiều, Triệu Bán Sơn chỉ gật đầu vâng lời. Đến khi Đại cung phụng rời đi hắn liền cho người làm theo lời của ông ấy nói.
Triệu Bán Sơn cũng tò mò cũng tự mình đi đến sườn đông. Hắn không tới gần mà chỉ từ xa nhìn xuống.
Đôi mắt co rụt lại, Triệu Bán Sơn không khỏi kinh hãi nhìn đại trận đang được bày ra bên dưới lẩm bẩm: “Thất cấp trận thức, cho dù là hóa hư cường giả cũng không thể phá được.”
Đúng vậy, Trác Phàm sợ có tên tinh anh đệ tử nào tình cờ đi qua muốn chiếm động phủ như lúc trước thì sẽ làm phiền đến mình bèn bày ra một cái thất cấp thủ hộ trận.
Ai cũng biết trận pháp dưới thất cấp gặp phải hóa hư cường giả đều có thể một phẩy tay phá giải. Theo như lời Chu Trọng nói tinh anh đệ tử có người đã đột phá thần chiếu đạt đến hóa hư cho nên Trác Phàm không thể không đề phòng.
“Dương Tiêu a Dương Tiêu! Ngươi đây đúng là lập đại công cho Thiên Ma Tông này.”
Triệu Bán Sơn không ngừng cảm thán cho vị chấp sự giao thiên ma lệnh cho Trác Phàm. Sau đó hắn rời đi mà không để lại dấu vết, như chưa từng có ai đến đây.
Ngày hôm đó, mọi người trong Thiên Ma Tông nhận được lệnh cấm tiến vào sườn đông của Thiên Ma Sơn. Ai nấy cũng đều kinh ngạc thầm đoán ngược đoán xui.
Một vị lão giả ngồi nhấp chén trà nghe được cũng hơi trầm ngâm. Tên thanh niên nhìn có vài phần giống với Trần Hạo Đông đứng ở bên cạnh mở miệng nói: “Sư phụ, liệu có phải là đại cung phụng đang bế quan ở đó hay không?”
Lão giả đặt chén trà xuống nói: “Việc này rất có thể a. Đại cung phụng trước giờ luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ngay cả ta còn chưa thấy được chân diện thật sự của ông ấy.”
Thanh niên kia mở miệng nói: “Nếu như ta giả vờ tình cờ đến đó một chuyến gặp đại cung phung thì thế nào?”
“Ngươi đừng có làm bậy, đây là lệnh do chính tông chủ đưa ra. Tông quy rất nghiêm ngặt, ai cãi lời đều bị xử phạt rất nặng.”
“Đệ tử bảo là tình cơ mà. Cũng một thời gian rồi ta không thấy Hạo Đông cho nên muốn đến thăm hắn một chút. Mượn cớ này thì có thể đi ngang qua đó rồi.”
“Cũng được, nên nhớ Tông Hội Tranh Bá chỉ còn vài năm nữa sẽ đến. Nếu ngươi làm điều gì ngu ngốc bị tước bỏ tư cách tham gia thì cũng đừng cầu xin ta. Dù sao ta cũng chỉ là nhị trưởng lão mà thôi.”
Trần Hạo Nam nghe thế liền ôm quyền cung kính nói: “Người yên tâm, ngoại trừ Hoắc Vũ Cơ ra thì tinh anh đệ tử còn ai là đối thủ của ta. Nếu như tông môn không cho ta tham gia e rằng tông môn sẽ thiếu đệ tử có thực lực a.”
Nhị trưởng lão nghe thế không nói gì thêm nữa chỉ phất tay cho Trần Hạo Nam rời đi.
Ngày hôm sau, Trần Hạo Nam lên đường đi đến Huyền cơ phủ. Hắn cố tình chọn đường vòng sang sườn phía đông một vòng. Nhìn thấy xung quanh không hề có dấu hiệu gì đành thất vọng rời đi.
Đến gần một con thác, Trần Hạo Nam liền chú ý thấy nơi đây có dấu vết của thủ hộ trận liền đoán đây hẳn là nơi Đại cung phụng bế quan.
Khi đến gần hắn lập tức lắc đầu: “Không đúng, nơi Đại cung phụng bế quan hẳn phải bày cấp cao trận pháp mới đúng. Theo như sư phụ nói thì hẳn là vị đại cung phụng dùng thần hồn kết giới để thủ hộ mới đúng.”
Theo như hắn đoán, nếu Tông chủ đưa ra lệnh cấm thì người này phải quan trọng với tông môn hoặc là với chính bản thân tông chủ. Ngoại trừ Đại cung phụng ra cũng chỉ có vị thiên kim của Tông chủ mới xứng đáng để ngài tự mình ra lệnh.
Trần Hạo Nam đã từng một lần nhìn thấy Triệu Nguyên Chỉ khi đi luyện tập cùng sư phụ ở Đại cơ phủ. Chỉ cần nhìn qua một lần hắn liền đã tương tư nàng và thầm nhủ nhất định phải khiến nàng thành nữ nhân của mình.
Tất nhiên tâm tư Trần Hạo nam không chỉ có vậy. Chỉ cần chinh phục được Triệu Nguyên Chỉ thì chức tông chủ đời sau đương nhiên sẽ truyền lại cho hắn. Vì thế hắn không ngừng phấn đấu tu luyên nâng cao tu vi để làm ấn tượng với vị thiên kim này.
Nào ngờ từ lần đó tới nay hắn vẫn chưa hề gặp lại Triệu Nguyên Chỉ. Theo như sư phụ hắn nói thì nàng đã ra ngoài lịch luyện vài ngày trước có trở về một lần sau đó lại mất tâm mất dạng.
Trần Hạo Nam đoán hơn bảy phần mười người bên trong chính là Triệu Nguyên Chỉ cho nên hắn không thể làm phiền lúc nàng tu luyện. Dù sao quấy rầy người khác tu luyện sẽ gây ra ấn tượng xấu.
Vì thế cho nên Trần Hạo Nam không tiếp tục đi thăm đệ đệ của mình mà trở về Đại cơ phủ. Hắn muốn nhờ sư phụ xác nhận có phải người bên trong là Triệu Nguyên Chỉ hay không để tìm cơ hội đợi nàng gặp mặt.