Thiên Địa Đại Đạo

Chương 77: Thay người




Triệu Nguyên Chỉ nhìn qua đối phương liền biết được mình khó lòng chiến thắng. Nàng là thuần tu tốc độ, gặp phải kẻ địch có lực lượng thân thể mạnh mẽ chắc chắc sẽ rơi vào hạ phong.

Điển hình là trận đấu lúc trước gặp Trác Phàm, chỉ cần đối phương dùng nguyên lực phá vỡ phong ấn thì xem như Triệu Nguyên Chỉ xác định thua cuộc.

Trác Phàm nhìn là biết Triệu Nguyên Chỉ đang kiêng kị tên Chu Trọng này. Nếu như nàng là nam nhân, hắn còn có thể mặc kệ, ai bảo nàng là nữ nhân đâu.

Từ lần Bạch Vân Vân trọng thương, Trác Phàm đã thề sẽ không núp bóng nữ nhân lần nữa. Hôm nay Triệu Nguyên Chỉ vì Hoàng cơ phủ ra mặt chịu trận, hắn cũng là một đệ tử ở đây lại là nam nhân sao có thể để nàng đứng mũi chịu sào.

“Triệu Nguyên, ngươi trận vừa rồi e rằng mệt rồi hay là để ta tiếp Chu sư huynh này đi.”

Mọi người nghe được liền đưa mắt về phía người vừa nói ra. Chu Trọng cũng không ngoại lệ. Hắn thấy một tên thiếu niên mới khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng người cân đối không quá to, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai như công tử bột, tu vi chỉ là đoán cốt thất trọng lại dám lớn tiếng muốn tỉ đấu với mình bèn cười lạnh.

“Lại một tiểu bạch kiểm vắt mũi chưa sạch không lo về nhà bú sữa mẹ đi còn gắng chen vào? Ngươi có bản lĩnh này sao? E rằng ở Hoàng cơ phủ này ngươi là người yếu nhất đi?”

Triệu Nguyên Chỉ nghe thấy hắn mỉa mai cười thầm trong bụng. Ngay cả nàng còn không chắc có thể thắng hay không mà tên Chu Trọng này dám bảo Trác Phàm thực lực yếu nhất. Dù sao lúc trước đánh nhau nàng và Trác Phàm đều chưa hề dùng toàn lực.

Trác Phàm cười đáp lại lời nói của Chu Trọng: “Đúng thật là ở Hoàng cơ phủ này ta là người yếu nhất, còn Chu sư huynh hẳng là người mạnh nhất Huyền cơ phủ đi? Vậy thì để kẻ yếu nhất này thử xem người mạnh nhất mạnh đến đâu.”

Vừa dứt lời, Trác Phàm liền cước bộ đi lên đấu đài.

“Ha ha! Ngay cả lăng không phi hành còn không thể còn dám cả gan tỉ đấu với lão tử.”

“Ngươi sai rồi, không phải tỉ đấu mà là khiêu chiến.”

Nói xong Trác Phàm đã đi đến bên cạnh Triệu Nguyên Chỉ ra dấu nàng đi xuống. Thấy hắn đã ra mặt như vậy nàng cũng không bướng bỉnh mà gật đầu đi xuống. Trên đấu đài chỉ còn lại hai người Trác Phàm cùng Chu Trọng.

Trái ngược với đám đệ tử Huyền cơ phủ đang cười lạnh chờ xem Trác Phàm bị Chu Trọng một quyền xử lí, người của Hoàng cơ phủ lại lắc đầu.

Bọn họ không tin tưởng rằng Trác Phàm thật sự có thể thắng Chu Trọng, dù sao chênh lệch thực lực phải nói là quá lớn.

Trác Phàm đưa tay ôm quyền vói Chu Trọng sau đó bắt đầu vào thế chiến đấu. Họ Chu thấy thế cũng gật đầu tuy ý phất tay bảo đối phương tấn công trước.

Không hề do dự, Trác Phàm liền đạp chân nhảy tới đánh một quyền vào Chu Trọng. Họ Chu lập tức đưa tay đánh trả.

Thấy Trác Phàm không hề có ý định né tránh, Chu Trọng cười lạnh dùng thêm lực đạo. Hai quyền chạm nhau phát ra một tiếng to lớn, quyền khí xung đột tạo thành làn sóng tỏa ra xung quanh làm đám cây cối rung động dữ dội.

Chu Trọng có hơi kinh ngạc trước lực lượng của Trác Phàm nhưng ngay lập tức thay vào đó là sự hưng phấn. Là luyện thể tu giả hắn luôn muốn có được một đối thủ chiến đấu một cách thống khoái không hề lùi bước.

Trước nay Chu Trọng vẫn luôn khinh thường tu giả chuyên tu tốc độ bởi vì tốc độ có nhanh đánh trúng đối phương mà không để lại thương tích thì cũng chẳng làm được gì.

“Tốt lắm!”

Chu Trọng hưng phấn đưa tay còn lại đánh ra một quyền khác và dĩ nhiên Trác Phàm cũng không hề chịu thua đáp trả.

Từng quyền một tung ra tạo thành chấn động làm các đệ tử bên dưới bất giác lui về sau vài bước, mặt ai cũng đầy vẻ kinh hãi đặc biệt là đám người Huyền cơ phủ.

Ai mà ngờ được một tên tiểu tử chỉ có đoán cốt cảnh thất trọng lại cường kháng với một luyện thể thiên huyền tu giả. Cho dù là đối thủ đồng cấp cũng phải kiêng kị Chu Trọng mấy phần.

Ở phía xa trên không trung, có một người cũng đang nhìn xuống nơi hai người đánh nhau, khuôn mặt không ngừng lộ ra kỳ sắc. Nếu Trác Phàm nhìn thấy hẳn là sẽ biết đây chính là Triệu Bán Sơn tông chủ.

Vị này biết hôm nay Hoàng cơ phủ có đợt tỷ đấu mà lại con gái cưng của mình cũng ham vui đến đây. Hắn đã đến đây từ rất sớm, thấy Triệu Nguyên Chỉ đấu với Chu Nguyên hẳn là không thành vấn đề.

Đến khi Chu Trọng mở lời muốn luận bàn, Triệu Bán Sơn định lao xuống cản lại thì phát hiện Trác Phàm muốn thay người nên cũng không có làm ra cái gì. Phải nói hắn rất hài lòng với hành động của Trác Phàm.

Vốn nghĩ sau khi Trác Phàm thua sẽ xuống cứu hắn một mạng nào ngờ Trác Phàm không những không thua mà lực lượng cơ thể có phần cường đại hơn một chút so với Chu Trọng.

Ở trên đấu đài, hai người đều một mặt hưng phấn nhìn thẳng đối phương, khóe miệng còn treo lên nụ cười thõa mãn. Quyền đánh ra càng lúc càng nhanh lực đạo cũng ngày càng lớn. Trong thời gian ngắn đã trải qua hơn trăm quyền.

Được một lúc sau, Chu Trọng bắt đầu có dấu hiệu suy yếu, bàn tay hắn đã bắt đầu đỏ lên mơ hồ xuất hiện vết máu, khí tức cũng có chút loạn nhưng khí thế vẫn không hề giảm đi.

Trác Phàm vẫn luôn duy trì trạng thái đỉnh phong trừ tay có chút đỏ cùng khuôn mặt hơi hồng ra, tất cả đều bình thường.

Từ lúc trị thương ở Huyết Vân Sơn, Trác Phàm chưa một lần nào thử dùng hết thực lực của mình. Hắn định bụng phải đưa bản thân tới cực hạn thời mới có cơ hội đột phá.

Lần này gặp được đối thủ cường đại, Trác Phàm biết nếu mình dùng kĩ xảo thì đối phương chưa chắc là đối thủ của mình cho nên hắn muốn dùng thể lực để đối đầu với thế mạnh của đối phương.

Trác Phàm thấy con người Chu Trọng cũng không phải là quá xấu, dù sao ma đạo tu giả cũng là luận về thực lực, chỉ cần có thực lực thì sẽ được kính trọng.

Hai người đối quyền nhau lần nữa lập tức lùi lại, Chu Trọng hít vài khẩu khí thô sau đó cười nói: “Không ngờ ngươi lại là một tên giả heo ăn thịt hổ, suýt nữa xem thường ngươi rồi. Bây giờ chúng ta một chiêu phân thắng bại đi.”

Vừa nói xong, Chu Trọng lập tức vận nguyên lực cơ thể phát ra, một luồng kim quang sáng chói tụ lại trên đầu quyền của hắn.

Huyền giai cấp thấp võ kỹ Phá Kim Quyền

“Rất đúng ý ta.” Trác Phàm không hề sợ sệt cũng bắt đầu vận nguyên lực, một luồng xích quang nổi lên khắp người hắn. Sau đó xích quang hiện dần tụ lại trên tay hắn như một ngọn lửa đang rực cháy.

Phần Viêm Tam Phân Ma Long Quyết thức thứ nhứ: Ma Long Xuất Thế

Đây là lần đầu tiên Trác Phàm vận dụng Phần Viêm Hỏa vào trong chiêu chức của mình, đây dù sao cũng là võ hỏa luyện thể nếu kết hợp vào võ kỹ uy lực sẽ tăng lên gấp bội.

Hai người hơi nhún người rồi đồng loại bay lên, kim quyền cùng xích quyền chạm nhau liền tạo thành một âm thanh to lớn, nhiều cây cối xung quanh vì sóng âm mà vỡ vụn đổ xuống.

Triệu Nguyên Chỉ vội vàng dùng nguyên lực hộ thể không cho dư ba xâm nhập. Một vài tên đệ tử nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, khí tức dần trở nên yếu ớt.

Triệu Bán Sơn nhìn một màn này không khỏi tán thưởng, tuy mới là Thiên huyền cường giả nhưng một quyền của Chu Trong phát ra không hề tầm thường, cho dù là Thần Chiếu sơ kỳ cường giả chịu một quyền cũng phải trọng thương. Tất nhiên là với điều kiện thần chiếu cường giả cố tình nhận lấy mà thôi.

“Có điều, Chu Trọng đã mạnh như thế nhưng một quyền của Trác Phàm không hề yếu hơn.” Triệu Bán Sơn lẩm bẩm.

Quả dúng như vậy, sau khi đối quyền, Chu Trọng phun một ngụm máu tươi bắn ngược về sau. Bàn tay hắn đã bị chấn nát, may mắn dùng nguyên lực hộ thể mới không bị thương quá nặng.

Trác Phàm cũng lui về sau vài thước, so với Chu Trọng ngã xuống sân đấu hắn khá hơn rất nhiều. Đôi tay chỉ cảm thấy một trận đau nhức không hề chịu thương tổn gì nhiều.

Đây là thành quả trước giờ dùng Phần Viêm Hỏa luyện thể cùng với Ngân Hà Kim Sa. Trác Phàm tự hỏi nếu không có hai thứ này liệu mình có khả năng chống đỡ một quyền kia hay không? Không cần nghĩ cũng biết đáp án. Hắn thua chắc.