Thiên Địa Đại Đạo

Chương 44: Tương kế tựu kế




Đêm đến, Trác Phàm như thường lệ đi tới bờ sông Minh Nguyệt Hà, khi đi đến nơi khuất bóng người, Trác Phàm cố ý không đi đến nơi hẹn mà rẽ sang một con đường mòn khác miệng còn treo một nụ cười nhàn nhạt. Một bóng thân ảnh từ trong màn đêm đi ra chặn trước mặt Trác Phàm dần lộ ra khuôn mặt của Lý Minh Thuận.

Nhìn khuôn mặt đang nổi lên sát khí kia làm Trác Phàm trong lòng người lạnh nhưng bên ngoài lại tỏ ra vẻ ngưng trọng nói: “Lý công tử, thật là có duyên nha. Ngươi cũng có thói quen đi hóng mát sao?”

“Tên tiểu tử nhà ngươi dám làm ta bẻ mặt trước bao nhiêu người. Ban ngày tha cho ngươi một mạng, bây giờ không có ai để xem ngươi như thế nào chạy trốn.”

Lời nói vừa dứt, hắn lập tức xông thẳng vào, độc khí trong lòng bàn tay ngày càng đậm đặc. Hắn đem một chưởng đánh về trước làm Trác Phàm nghiêng người né tránh. Khí độc từ trong tay hắn bay ra không tan đi mà ngưng tụ lại giữa không trung thành những đám khói màu tím. Dần dần qua hai mươi chiêu không đánh trúng Trác Phàm nhưng hắn không hề nôn nóng, nụ cười ngược lại càng thêm nồng đậm.

“Ngươi đừng tưởng có vài công phu mèo cào né được mấy chưởng của ta. Võ kỹ của Vạn Xà Cát không chỉ có thế đâu.”

Lý Minh Thuận đánh ra một chưởng rồi nhảy lùi về phía sau đưa tay kết ấn

Linh giai cao cấp võ kỹ Tử Vụ Phệ Thiên chưởng

Một màn bất ngờ xảy ra, khí độc màu tím xung quanh bắt đầu chuyển động vây lấy Trác Phàm làm hắn vội vàng nhảy ra xa tránh đi. Nào ngờ vụ khí kia không những không tan mà còn bay theo hắn.

“Ha ha. Ngươi nghĩ mình trốn được sao. Tử khí này không giết ngươi ngay lập tức mà sẽ hành hạ người từ từ. Lúc bắt đầu máu sẽ khó đông, tim đập nhanh. Lâu dần máu sẽ không ngừng trào ra từ thất khiếu mà chết.”

Trác Phàm kinh hãi nhảy tới nhảy lui nhưng không cách nào thoát ra được. Biết mình không thoát ra được, hắn lập tức cắn răng chạy tới gần Lý Minh Thuận.

“Lý công tử, dù ta có chết cũng phải lôi ngươi đi theo. Cùng nhau thưởng thức độc khí của chính vũ kỹ mình đi.”

“Ha ha. Ta là người ra độc chưởng này thì làm sao có thể bị nhiễm lấy chính độc khí mình tạo ra được chứ.” Lý Minh Thuận cười ha hả khinh bỉ nhìn Trác Phàm.

Trác Phàm ở một bên cắn răng nghĩ thầm: “Nếu không phải lão tử còn phải che giấu thân phận thì người như ngươi đã chết mấy đời rồi. Nhưng không thể cho ngươi đắc ý như vậy được.”

Không quản độc khí nữa, Trác Phàm nhào tới Lý Minh Thuận đang cười ha hả đằng kia đưa tay dùng thuần sức mạnh cơ thể mà đánh. Ngay lập tức từng tiếng xương vỡ vang lên xen lẫn với thiết la hét thất thanh của Lý Minh Thuận cùng tiến cười điên cuồng của Trác Phàm.

“Ha ha. Không phải độc của ngươi rất lợi hại sao? Trước khi lão tử chết nhất định sẽ khiến cho ngươi chỉ còn nửa cái mạng.”

“Người điên, ngươi chắc chắn là người điên! Aaaaa!”

Lý Minh Thuận kêu la thảm thiết vội vàng thu hồi độc khí nhảy lùi ra xa. Xương sườn của hắn đã gãy năm cái, khuôn mặt cũng xuất hiện mấy vết bầm tím. Trác Phàm còn định nhảy lên đánh nhau thì phía xa có hay người đang phi thăng bay đến.

Lúc này thất khiếu của Trác Phàm đang không ngừng chảy máu, Trác Phàm ngã xuống bất tỉnh nhưng ít ai thấy một đường cong xuất hiện trên miệng của hắn.

Hai người bay đến một là Bạch Gia Hân, người còn lại chính là sư phụ của nàng, Quỳnh Hoa Lâu chủ. Sau khi Bạch Gia Hân trở về nói lại tình huống, sư phụ nàng liền đoán được đêm khuya Lý Minh Thuận nhất định sẽ tìm đến Trác Phàm báo thù.

Hai thầy trò Bạch Gia Hân đến từ rất sớm, nhưng Quỳnh Hoa lâu chủ không tiện can thiệp vì nể mặt bát thế gia nên để Lý Minh Thuận được trút giận. Chỉ cần giữ cho Trác Phàm một hơi là được dù sao nơi đây cũng là Minh Nguyệt Lâu nàng không cho phép có người chết ở nơi mình quản lí được.

Nhìn thấy một màn đánh nhau giữa Trác Phàm và Lý Minh Thuận làm cho Quỳnh Hoa lâu chủ không khỏi kinh hãi. Vạn xà cốc nổi tiếng là nơi sử dụng độc chưởng cực kì bá đạo nhưng gặp phải một tên “Dạ Tán” không hề sợ chết mà lao vào đánh nhau làm nàng không khỏi khen một tiếng. Gần đây Bạch Gia Hân nghe tin có một người tên Trác Phàm không sợ uy phong của bát thế gia mà ra tay giết chết Ngũ trưởng lão Hắc Quỷ Hành của Hắc Phong Điện. Nàng liền nghĩ phải chi trượng phu tương lai của mình cũng là một người uy dũng đến như thế. Chính vì ở Minh Nguyệt Lâu này toàn những nam nhân chuyên lấy lòng con gái làm nàng không khỏi bực tức hay đi ra ngoài phá phách. Đến bây giờ nàng nhìn thấy Trác Phàm uy dũng không sợ chết cũng không cấm dâng lên một chút hảo cảm.

Lý Minh Thuận nhìn thấy Trác Phàm ngất đi liền chạy đến định đánh hắn một chưởng kết liễu thì bị Quỳnh Hoa lâu chủ cản lại.

“Quỳnh Hoa lâu chủ, người đây là có ý gì?”

“Ta không có ý gì khác, chỉ là Đan hội đang đến gần, ta không cho phép có người chết ở nơi mình quản lí được. Nếu ngươi muốn giết hắn thì đợi sau khi Đan hội kết thúc rồi tìm hắn tính sổ cũng không muộn.”

Lý Minh Thuận nghe vậy không nói gì, chỉ “hừ” một tiếng bỏ đi. Ở một bên Bạch Gia Hân nhìn thấy hắn đã rời đi vội vàng chạy đến xem thương thế của Trác Phàm. Quỳnh Hoa lâu chủ thấy thế liền chặn lại.

“Lý công tử dừng bước, hắn trúng độc quá nặng phiền ngươi giao thuốc giải ra đây.”

Nàng vừa nói dứt tiếng, một lọ thuốc màu trắng liền bay đến trước mặt nàng.

“Nể mặt lâu chủ nên ta tha cho hắn một mạng, nhưng sẽ không có lần sau đâu.”

Đưa tay bắt lấy lọ thuốc, Quỳnh Hoa lâu chủ quay lại liền thấy Bạch Gia Hân đang chạy đến muốn xem tình hình của Trác Phàm thì vội vàng cản lại

“Hân nhi, hắn ta bị trúng độc khá nặng, nếu con đến gần e rằng cũng bị nhiễm độc theo.”

“Vậy phải làm thế nào?”

“Từ bao giờ mà con trở nên quan tâm người ta quá vậy.” Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Bạch Gia Hân làm Quỳnh Hoa lâu chủ không nhịn được trêu một tiếng làm nàng liền đỏ mặt tía tai.

Bạch Gia Hân vội vàng muốn giải thích thì thấy sư phụ nàng đưa tay đánh ra chưởng khí lật người Trác Phàm lại sau đó bắt viên đan dược trong lọ thuốc vào miệng hắn sau đó nói với nàng.

“Đi thôi”

“Sư phụ không đưa hắn đi sao?”

Quỳnh Hoa lâu chủ đã bao nhiêu tuổi sao mà không nhìn ra được tâm tư của Bạch Gia Hân. Nàng sơ đầu đồ đệ an ủi nói:

“Yên tâm đi, hắn không sao rồi. Ngươi cũng đừng lo lắng quá, hắn không chết được đâu. Mà lại hắn còn ở trong thành Minh Nguyệt này thì sợ gì không tìm được.”

Nghe sư phụ nói thế, Bạch Gia Hân nhìn hắn lần nữa rồi cùng sư phụ rời đi. Trác Phàm ở đó vẫn nằm yên bất động. Sau khi hai người rời đi, một người khác lại bay đến phóng ra một dải lụa quấn lấy Trác Phàm rồi lôi hắn đi.

Trác Phàm cũng không phản kháng bởi vì hắn biết người kia chính là vị Bạch tỷ tỷ kia. Bằng nguyên thần cường đại không thua gì thần chiếu cường giả, Trác Phàm đương nhiên nhìn ra ngoài Lý Minh Thuân còn có hai người đang ở sau theo dõi hắn. Một khi đánh nhau tất nhiên sẽ gây ra động tĩnh thu hút vị Bạch tỷ tỷ này.

Suy nghĩ của Trác Phàm đúng như những gì diễn ra. Thứ nhất, người của Minh Nguyệt Lâu chắc chắn sẽ không để trước đan hội có người chết trong khu vực này, như vậy lần sau tổ chức sẽ ít người đến tham dự. Thứ hai, vị Bạch tỷ tỷ kia sau nhiều ngày được hắn trị thương chắc chắn sẽ nghĩ hắn không phải là một tên tam lưu gia tộc đơn giản nên sẽ tìm cách thăm dò. Việc theo dõi hắn đánh nhau một trận với Lý Minh Thuận có lẽ sẽ nhìn ra được nông sâu của hắn.

Biết được những điều này, Trác Phàm đương nhiên sẽ tương kế tựu kế thuận theo ý muốn của bọn họ mà đánh nhau với bọn họ để lộ ra thực lực như một tên Đoán cốt tam trọng bình thường. Thực chất, khi khí độc bị Trác Phàm hít vào đã bị hắn dùng Hấp Tinh Đại Hóa Quyết hấp thu toàn bộ, những biểu hiện của độc chẳng qua là hắn cố tình làm ra.