Thiên Địa Đại Đạo

Chương 26: Bên trong huyết vụ




Trác Phàm bước chân vào bên trong sương mù, tầm nhìn trước mặt lập tức thu hẹp lại. Hắn đưa tay lên nhỉ cũng không thấy rõ bàn tay của mình.

“Quả thật là là quỷ dị.” Nghĩ thầm trong bụng, Trác Phàm ngưng thần sử dụng Bạch Quang Thần Đồng. Đôi mắt Trác Phàm lóe sáng, quả nhiên tầm nhìn của hắn đã được cải thiện, miễn cưỡng nhìn xa hơn hai mươi trượng nhưng rất mờ ảo.

Đi vào sâu hơn, Trác Phàm mơ hồ cảm thấy khí tức của mình mơ hồ bị mất đi. Hơi nheo mắt, Trác Phàm giật mình quát thầm trong lòng: “Đây là một thượng cổ trận thức ẩn nấp.” Nhìn đám sương mù đỏ màu máu không ngừng di chuyển trước mặt mình Trác Phàm có thể đoán được đây ắt hẳn ít nhất phải đạt đến thập cấp trận thức. Tuy Trác Phàm bây giờ dựa vào điển tịch có thể nhìn ra đây là một cấp cao trận thức nhưng với thực lực hiện tại, hắn không thể nhìn ra cụ thể là cấp bao nhiêu.

Nếu nói thất cấp trận thức trở xuống phải sử dụng linh thạch thì các loại cấp cao trận thức phải dùng đến thánh linh thạch. Nó là một loại tài nguyên còn cao cấp hơn cả linh thạch, bên trong nó có nhiều linh khí và rất quý hiếm. Ngay cả Thiên Vũ Đế Quốc cũng không có nổi một viên. Chỉ có các tông môn hoặc đại gia tộc cai quản một phương mới có thể sở hữu.

Trước mặt Trác Phàm đột nhiên xuất hiện một bóng chim lớn, một con linh thú đang bay về phía hắn. Trác Phàm giật mình vội vàng chạy trốn nhưng tốc độ của nó quá nhanh. Thoáng chốc cuồng phong trên cánh nó quét tới Trác Phàm, y phục trên người Trác Phàm bị rách một mảng lớn để lộ bên dưới da thịt nhiều đạo vết thương.

Trác Phàm liều mạng bỏ chạy vào sâu bên trong màn sương lợi dụng đám sương để che mất tầm nhìn của quái điểu. Nhưng điều hắn không ngờ dù có chạy thế nào cũng không thể trốn thoát sự truy sát của nó. Một lúc sau còn xuất hiện thêm một bóng điểu khác làm Trác Phàm càng thêm hoảng sợ tăng tốc chạy đi.

Vài khắc sau, Trác Phàm cũng thoát ra khỏi huyết vụ, tầm nhìn của hắn dần trở lại bình thường. Trác Phàm ngẩng đầu nhìn, phát hiện bên trong còn có một khoảng không gian rộng lớn. Chợt hắn nghe tiếng chim kêu đằng sau liền vội vàng thẳng bước chạy đi. Được một đoạn, trước mặt Trác Phàm xuất hiện vài chục bộ xương khô, hắn chỉ liếc qua liền liền chạy vào tiếp. Càng vào bên trong, Trác Phàm càng thấy nhiều bộ thi cốt khác, chân hắn đạp phải một bộ thi cốt bên dưới liền làm nó tan biết thành bụi. Hiển nhiên những bộ xương này đã tồn tại rất lâu rồi. Chính là những tên tu giả liều mạng đi vào.

Đăng sau, lại thêm một bóng chim nữa xuất hiện, ba con chim với sải cánh dài mang theo bụi sương đằng sau quét tới Trác Phàm. Trác Phàm vui mừng phát hiện đây chính là mục tiêu của hắn, Lam Hải Mị Ảnh Điểu. Nhưng lập tức hắn lại khóc không ra nước mắt khé miệng co giật chửi thầm: “Trời ơi, một con thôi mà ta còn chưa chắc đánh lại. Đằng này những ba con.”

Chửi thì chửi nhưng Trác Phàm cứ lao đầu chạy thẳng. Đột nhiên Trác Phàm cảm thấy đầu óc mình bắt đầu choáng váng, tay chân bủn rủn vô lực, tốc độ của hắn chậm lại. Trác Phàm nhìn qua đám xương khô kia như hiểu được cái gì vội vàng bịt mũi lại. “Ở đây còn có độc khí?” Dương như đám Lam Hải Mị Ảnh Điểu kia không hề bị ảnh hưởng chút nào cứ thế mà lao đến.

Trác Phàm vội vàng dùng Hấp Tinh Đại Hóa Quyết thôn phệ số khí độc hít phải ở trong phổi. Nhưng khắp nơi đền là khí độc làm Trác Phàm phải liên tục hấp thụ chúng. Tốc độ Trác Phàm hơi bị chậm lại liền bị ba con Lam Hải Mị Ảnh Điểu đuổi kịp. Đôi cánh của chúng vẫy vẫy, từng đám bụi từ trên cánh rơi xuống khiến tâm thầm của Trác Phàm dần dần mơ hồ.

Khi Trác Phàm mất đi ý thức, ba con Lam Hải Mị Ảnh Điểu liền giương chân chuẩn bị vồ lấy Trác Phàm thì từ trên trán của hắn xuất hiện một đóm lửa đỏ bùng cháy dữ dội. Nhìn thấy đám lửa kia, đám linh thú lập tức kinh hãi dừng lại vội vàng thu chân bay đi mất. Mà ngay lúc chúng vừa bay đi, một đám lửa màu xanh nhạt có hình tựa như một con chim phượng hoàng từ đâu bay tới mang Trác Phàm bay đi thẳng lên đỉnh của Huyết Vân Sơn.

Không biết bao lâu sau, Trác Phàm từ từ mở mắt. Hắn vận nguyên lực để đề phòng độc khí áp chế sau đó đưa mắt nhìn xung quanh. Trác Phàm kinh ngạc phát hiện nơi đây khắp nơi điều là linh dược, không khí cũng không còn là khí độc nữa.

Trác Phàm kinh hỉ vội vàng đứng lên định thu thập lấy linh dược thì phát hiện trong cơ thể độc khí lúc trước hắn hít phải quá nhiều. Cười khổ một cái, Trác Phàm đành ngồi lại chậm rãi thôi động Hấp Tinh Đại Hóa Quyết hấp thu độc khí trong người. Hai canh giờ sau, sắc mặt Trác Phàm mới hồng nhuận một chút, hắn đem nguyên thần xem xét khắp nơi trong cơ thể, thấy tình trạng của mình đã ổn định hoàn toàn Trác Phàm mới gật đầu đứng dậy. Hai mắt hắn đảo qua đám linh thảo ở khắp nơi xung quanh. Khuôn mặt lộ ra nét tham lam, Trác Phàm hưng phấn đến từng gốc cây linh dược mà nhổ.

“Đây là Hoàng Cân Thảo – Thập nhất phẩm linh dược bên ngoài hình cầu quả có màu vàng giúp đã thông kinh mạch” Trác Phàm kinh hỉ đem tay nhổ một gốc linh dược lên la lớn.

“Thập nhị phẩm linh dược Ngọc Tủy Chi giúp cải tạo gân cốt, còn có Hồng Mạch Căn, Tử Hầu Hoa, La Hán Quả đều là thập nhị phẩm linh dược.”

Trác Phàm nhổ từng gốc linh dược lên gọi tên rồi cười ha hả. Nơi đây toàn bộ đều là dược phẩm quý hiếm, khắp thiên vũ đế quốc e là không có được mấy loại. Vậy mà nơi đây không những số lượng rất nhiều mà mỗi gốc linh dược đều trên dưới nghìn năm làm sao Trác Phàm không hưng phấn cho được. Tuy nói lúc trước Phần Thiên Long Tổ cho hắn lôi linh thánh giới, bên trong có hàng tỷ tỷ thánh linh thạch cùng khoáng thạch, nhưng dược liệu lại không có nhiều, chủ yếu là thất phẩm linh dược trở xuống. Lần này đến Huyết Vân Sơn tuy chưa đạt được mục đích lại còn gặp nguy hiểm nhưng thu hoạch ngoài ý muốn này làm Trác Phàm cảm thấy rất đáng giá.

Đang lúc Trác Phàm say xưa nhổ thu lấy linh dược, một tiếng xé gió vang lên làm hắn chợt giật mình quay lại. Một đầu chim lớn bay đến với tốc độ kinh hoàng lao thẳng về chỗ của hắn.
“Cửu… Cửu cấp linh thú Lam Hải Mị Ảnh Vương.” Trác Phàm quay đầu lại nhìn con chim to lớn kia. Đó là một con Lam Hải Mị Ảnh Điểu có hai cánh của trải rộng hàng chục trượng, thân hình to lớn. Trên đầu của nó còn có một cái mào cao vuốt màu xanh ngọc mơ hồ phát sáng, đôi mắt nâu đen sắc bén ngắm về phía Trác Phàm.

“Lần này xong rồi.” Tuyệt vọng trong lòng, Trác Phàm thở dài một tiếng thầm than một tiếng. Vừa rồi hắn quá hưng phấn mà quên mất mỗi một nơi trong thú vực khi có thiên tài địa bảo ắt hẳn đều tồn tại linh thú thủ hộ. Trác Phàm cũng không ngờ thủ hộ linh thú ở đây lại là một đầu cửu cấp linh thú. Cửu cấp linh thú được gọi là thú trung chi vương, theo Trác Phàm nhận thức ở phàm giai chỉ thấp hơn mỗi Thánh Thú như Phần Thiên Long Tổ.

Nhìn Lam Hải Mị Ảnh Vương đang phá không bay đến, Trác Phàm vội vàng động nguyên thần, Phần Thiên Hỏa từ trên trán hắn hiện ra. Trác Phàm hi vọng mượn uy áp của Phần Thiên Hỏa để con linh điểu kia lùi bước, dù sao đây cũng là dị hỏa kia cũng do chính Phần Thiên Long Tổ ban tặng và đã nhiều lần cứu hắn khỏi miệng của đám linh thú.

Quả nhiên, Lam Hải Mị Ảnh Vương sau khi thấy Trác Phàm xuất ra Phần Thiên Hỏa trong mắt khẽ hiện một chút ngạc nhiên. Tốc độ của nó hơi chậm lại rồi hạ thân trước mặt Trác Phàm nhìn vào ngọn lửa trên trán hắn. Thấy có hiệu quả, Trác Phàm bèn vận thêm nguyên lực làm cho Phần Thiên Hỏa càng thêm rực rỡ.

Đột nhiên, trên màu của Lam Hải Mị Ảnh Vương cũng đốt lên một đóa hỏa diễm màu xanh. Nếu như Phần Thiên Hỏa của Trác Phàm bốc cháy cực kì dữ dội thì hỏa diễm trên mào của nó rất ôn hòa nhưng có thể làm uy áp trên người nó cũng biến mất.

“Đây là hỏa diễm gì lại chống được uy áp của Phần Thiên Hỏa của Long tổ?” Trác Phàm nhìn đóa hỏa diễm kia không khỏi kinh hãi nghĩ thầm. Sau lưng của hắn bất giác bắt đầu ướt đẫm.

Đôi mắt của Lam Hải Mị Ảnh Vương nhìn vào khuôn mặt đang tái đi kia của Trác Phàm không khỏi hiện lên một tia chế giễu. Nhưng nó cũng không có tấn công Trác Phàm mà đột nhiên lên tiếng, giọng nói có phần thánh thót có phần giống như một cô thiếu nữ: “Ngươi đi theo ta, chủ nhân của ta muốn gặp ngươi.”

Trác Phàm giật mình, không lẽ cửu cấp linh thú có thể tự khai linh trí để nói chuyện. Điều khiến Trác Phàm kinh hãi hơn chính là một con Cửu cấp linh thú lại là thú trung chi vương của phàm giai lại có chủ nhân.

“Ài… Chết thì chết không chết thì không chết. Giờ có chạy cũng không thoát chi bằng nghe theo.” Nghĩ vậy, Trác Phàm liền bình tĩnh trở lại nhu thuận đi theo con chim kia.