Bọn chúng tức giận đuổi theo nàng đến Mạc gia. Vừa đến nơi thì nàng thấy cha và chính thất cùng nhiều gia đinh trong nhà đang cầm kiếm và đuốc đi tìm nàng. Chính thất nhìn thấy nàng ăn mặc không chỉnh tề rồi lại nhìn sang đám hắc y nhân đứng phía liền hiểu ra gì đó.
"Ngọc nhi, có chuyện gì với con vậy? Chẳng lẽ con bị đám hắc y nhân này..."
"Tỷ tỷ, tỷ không sao, thật tốt quá!" Nguyên Ly nhìn thấy nàng bình an quay về rất vui mừng định chạy đến ôm nàng thì bị Mạc Khanh ngăn lại.
"Nữ nhân bị nam nhân khác động vào mà không phải phu quân mình rất bẩn, đừng đến gần ả ta."
Câu này vừa dứt khiến cho trái tim cả hai như muốn vỡ vụn thành từng mảnh. Nguyên Ly thấy rõ ràng chỉ là bị mất một tầng y phục nên ngoài, dính chút máu nhìn là biết tỷ tỷ đã cố gắng tự vệ nhưng....
Sau đó Nguyên Ngọc bị đưa đến một phủ đệ cách xa phủ của Nguyên Ly. Ở nơi đó chẳng có ai ngoài nàng đơn thân chẳng biết làm sao. Dăm ba bữa lại có mẫu tử chính thất đến buông những lời sỉ nhục nàng, mẫu thân nàng và A Ly. Nàng rất muốn kháng cự nhưng mỗi lần kháng cự nàng bị đánh vô cùng thảm hại. Đến bước đường cùng, nàng chỉ có thể lấy cái chết để chứng minh bản thân trong sạch.
Nàng trở thành một u hồn vất vưởng, nhìn thấy bản thân sau khi chết xác thì không được chôn cất mà bị ném xuống sông, muội muội nàng ngày ngày khóc lóc minh oan cho nàng nhưng không ai tin. Rồi sau đó lại chứng kiến muội muội bị phụ thân đem gả cho tên Khâu Dục chẳng có tiền đồ khiến nàng hận lão ta không thôi. Nhưng ông trời vẫn còn thương nàng, Ba Ngải Tư xuất hiện, cứu vớt nàng và đưa nàng đến với con đường tu tiên.
Xoạt!
Không gian bị thay đổi, xung quanh tràn đầy tử khí khiến cả hai không khỏi kinh hãi nhìn xung quanh. Bọn họ vừa nãy mới chứng kiến bản thân ở trong quá khứ rồi tự nhiên lại xuất hiện ở đây là gì?
"Aido, hai người đang nhìn đi đâu vậy?".
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cả hai vô cùng kinh ngạc. Quay đầu lại thì thấy hai nữ nhân giống bọn họ y đúc, cứ như từ một khuông đúc ra vậy. Nguyên Ly sợ hãi bám lấy tà áo của Nguyên Ngọc, ánh mắt đăm chiêu nhìn hai kẻ trước mặt.
"Các ngươi là ai?! Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào?!" Nguyên Ngọc chỉ thẳng vào mặt tâm ma tra hỏi.
"Bọn ta là ai? Là tâm ma của các ngươi đấy." 'Nguyễn Ngọc' hất tóc trả lời
"Đúng thế, bọn ta đến đây vì muốn hợp tác với hai vị tiểu thư đây." 'Nguyên Ly' cất giọng khó chịu nói.
"Hừ, ai mà tin mấy lời trẻ con nhảm nhí của hai ngươi hả?! Nói, nơi này rốt cuộc là đâu! Sao bọn ta lại ở đây?!" Nguyên Ngọc nhíu mày.
Chưa kịp để bọn họ phản ứng, tâm ma liền xông đến, tung ra sát chiêu muốn giết cả hai. Nguyên Ngọc nhanh chóng dùng Ám căn nhanh nhẹn kéo theo Nguyên Ly di chuyển khỏi nơi nguy hiểm nhưng tâm ma cũng biết dùng. Nguyên Ly thấy vậy liền dùng Hồn căn tạo ra một huyễn cảnh đưa tâm ma vào nhưng lại bị phá được.
"Mấy trò trẻ con này còn không xứng để bọn ta chơi nữa. Tốt nhất là hai ngươi nên ngoan ngoãn giao cơ thể của mình để bọn ta chăm sóc." 'Nguyên Ngọc' hướng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng.
"Đến lúc đó đảm bảo bọn ta sẽ giúp cho hai ngươi nổi danh cả Đông Tinh đại lục. Nếu không thì đừng mong sống nữa!" 'Nguyên Ly nói.
"Phí lời, ta không phải trẻ lên ba!" Nguyên Ngọc tức giận, rút roi ra quất thẳng về phía 'Nguyên Ngọc' nhưng ả ra đỡ được, hơn nữa còn có thể mô phỏng lại. Nhìn thấy cảnh đó, nàng tròn mắt kinh ngạc không thôi.
"Ngươi.... Nói, làm sao mà ngươi lại có thể bắt chước Thập Tử Vân Ảnh Lục của bổn tiểu thư?! Công pháp ta dùng là công pháp đã thất truyền thì làm sao ngươi lại có thể dùng được?!" Nguyên Ngọc chỉ roi về phía tâm ma chất vấn.
"Cái này là vì ta và ngươi đều là một. Ta là tâm ma của ngươi, biết chút thì cũng không phải là chuyện to tát gì. Có điều sau này ngươi e là sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng được nữa." 'Nguyên Ngọc' nói rồi xông lên tấn công nàng.
"Thập Tử Vân Ảnh Lục: Cuồng Ngân Hoàng!" Nguyên Ngọc xoay tròn roi tạo thành những cột lốc xoáy xung quanh tấn công tâm ma nhưng lại bị chính chiêu này của mình đánh bật lại.
Nguyên Ly chạy đến đỡ lấy nàng, Nguyên Ngọc không nhịn được mà phun ra một ngụm máu lớn, hướng ánh mắt đầy sát khí về phía tâm ma. Cả hai đều rất chật vật với hai kẻ giống mình trước mặt.
Ba Ngải Tư, Tống Mao Bàng và Mâu Thành Vũ vừa mới đến, nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh hãi. Trong số họ, ai cũng đánh giá cao hai tỷ muội này nhưng không ngờ tâm ma lại mạnh hơn nhiều. Tống Mao Bàng và Mâu Thành Vũ muốn lao lên giúp đỡ nhưng lại bị y ngăn lại.
"Không thể, nếu chúng ta lên giúp thì cả hai nữ nhân kia sẽ không thể rút ra được kinh nghiệm để đấu với tâm ma. Đến tâm ma của mình còn không đánh lại thì đừng nói đến chuyện đánh với kẻ mạnh hơn." Ba Ngải Tư nghiêm giọng.