Thiên Địa Càn Khôn

Chương 2




Những thanh âm sang sảng vẫn vang ra, lọt vào tai Tiểu Thiên khiến nó hết cả hồ nghi.

“Ô! Thanh âm kia là thanh âm của Tân thúc thúc! Thường nhật Tân thúc thúc lúc phát thoại rất yếu ớt không như hôm nay? Không lẽ người vừa được Tân thúc thúc gọi là Đàm lão ngũ chính là đại y sư đã đến đây và giúp Tân thúc thúc hết bệnh?”.

Vui mừng định chạy nhanh vào nhưng một câu hỏi của nhân vật được gọi là Đàm lão ngũ đã khiến Tiểu Thiên dừng lại!

Đàm lão ngũ hỏi :

- Tiểu oa nhi kia thế nào rối?

Liệu y có biết hoặc nhớ chút gì về chuyện xa kia không?

Tiểu Thiên lập tức nghe tràng cười hả hê của Tân thúc thúc :

- Đàm lão ngũ sao lại xem thường Tân Lượng ta? Yên tâm đi, đôi khi y cũng hỏi ta đôi câu về những gì con sót lại trong tiềm thức bé nhỏ của y. Nhưng chi cần Tân Lượng ta vờ mệt, hoặc chối phắt những gì y hỏi, lập tức y quên ngay những gì y hỏi! Ha... Ha...

Đàm lão ngũ cười phụ họa tạo thêm hoang mang cho Tiểu Thiên :

- Có như thế chúng ta mới yên tâm hưởng dùng hết số ngân lượng lên đến vạn lạng của lão Hà đã trao! Tân lão nhị yên tâm, đại ca đã toan tính chu tất cả rồi! Trong việc này, người phải chịu cực chịu khổ nhiều nhất chính là lão Nhị! Chỉ cần đôi ba năm nữa lúc tiểu oa nhi kia đã hoàn toàn tin tưởng vào những gì lão Nhi nói, với chút Mê Hồn tửu ta vừa trao lão Nhị sẽ dễ dàng trá tử! Sau đó, ha... Ha! Lão Nhị sẽ mặc tình ngao du thiên hạ, còn tiểu oa nhi kia sẽ mãi mãi xem mình là người ở đây và lưu ngụ ở đây vĩnh viễn, không còn làm cho lão Hà bận tâm! Ha... ha...

Giả dối! Tiểu Thiên vừa hiểu ra những gì trước đây Tân thúc thúc dành cho nó đều là sự giả dối! Một sự giả dối có tính toán và điều này khác chi một mưu đồ.

Muốn hiểu rõ hơn đây là mưu đồ gì Tiểu Thiên cố dằn sự nóng nảy để lắng nghè thêm những gì đang diễn ra bên trong ngôi nhà, nơi nó và Tân thúc thúc từng lưu ngụ suốt năm năm.

Nhưng, điều mà Tiểu Thiên không hề chờ nghe lại vang ra từ ngôi nhà.

Đầu tiên là câu hỏi của Đàm lão :

- Tân lão nhị đang tìm kiếm điều gì? Sao lão phải hớt hải?

Thanh âm bực dọc lẫn nghi ngờ của Tân Lượng vang lên :

- Hừ! Suốt đêm qua ta vờ bệnh và ta đây lấy làm lạ tại sao không thấy tiểu oa nhi đến thăm hỏi như thường lệ! Giờ đã rõ, chăn màn vẫn còn y nguyên, suốt đêm qua y không ở nhà! Đây là điều chưa từng xảy ra!

Đàm lão ngũ lo ngại :

- Trong thời gian gần đây liệu có lúc nào Tân lão nhị vì sơ ý đã để lộ sơ hở?

Tiếng rít giận dữ của Tân Lượng liền vang lên phản bác :

- Nhất định không thể có chuyện này! Đừng nói chi y chỉ là một đứa bé, mọi người quanh đây suốt năm năm qua vẫn không hề nghi ngờ ta.

Đàm lão ngũ chợt hoang mang :

- Hay lão Hà đã để lộ sơ hở khiến bọn “kia” nghi ngờ? Và chúng đã tìm đến tận đây, đã phát hiện ra tiểu oa nhi?

Tân Lượng bất ngờ kêu lên :

- Ta nghĩ ra rồi! Hoàn toàn không có ai tìm đến như lão Ngũ nói! Chậc! Y là kẻ chí tình chí nghĩa vẫn luôn dò tim khắp nơi, hy vọng tìm ra loại dược thảo để giúp ta khôi phục bệnh trạng. Theo ta, có lẽ hôm nay y cũng làm như thế, và với tiết trời này ta e...

Có tiếng Đàm lão ngũ cười cợt :

- Nếu là vậy càng tốt! Tuy lão Hà không bảo bọn ta hạ thủ tiểu oa nhi nhưng số mệnh mỗi người mỗi khác, nếu tiểu oa nhi thật sự vắn số thì... ha... ha...

- Hừ! Chỉ sợ y không dễ chết như lão Ngũ đang mừng! Tân Lượng này tuy đã sống đến từng tuổi này nhưng chưa bao giờ nhìn thấy đứa bé nào vừa thông minh sáng dạ lại vừa có những hành sự đầy toan tính chu đáo như y. Nếu y không chết, trái lại có cơ hội quay về Giang Nam và đụng đầu bọn kia...

Tân Lượng chưa nói dứt lời đã nghe Đàm lão ngũ hối hoảng kêu :

- Như vậy sao được? Thân thủ như lão Hà, bọn ta làm lão thịnh nộ, bọn ta đứng mọng toàn mạng! Tân lão nhị định sao? Có nên đi tìm và đưa tiểu oa nhi quay về không?

Tân Lượng buột miệng bảo :

- Ta làm sao dám chường mặt đi tìm y? Lão Ngũ đừng quên ta là người đang mang bệnh trầm kha, đâu thể đi đứng dễ dàng?

- Vậy làm sao? Ta có thể đi tìm nhưng rất tiếc đã năm năm rồi ta chưa từng nhìn lại diện mạo của tiểu oa nhi! Nhỡ có gặp ta cũng đâu biết đấy là y hay là đứa bé nào khác?

Tân Lượng vụt cao giọng :

- Điều này không khó! Quanh đây chỉ có năm đứa bé trạc tuổi y, riêng y có diện mạo tuấn tú và thông sáng nhất! Chỉ cần lão Ngũ thật sự chú tâm nhất định sẽ không lầm!

Đàm lão ngũ thở hắt ra :

- Được rồi! Ta đành phải làm vậy! Thật không ngờ ta đến đây lại để đảm đương một việc khó chịu như thế này!

Có tiếng Tân Lượng trấn án :

- Cố chịu đựng vậy lão Ngũ! Nếu lão tìm được, lúc quay về nhất định sẽ có sẵn bữa tiệc thưởng công cho lão Ngũ!

- Tiệc ư? Ở đâu?

- Hà... Hà...! Đương nhiên là ngay đây rồi!

- Chực...! Làm vậy sao được! Nhỡ tiểu oa nhi biết lão nhị tuy bệnh nhưng vẫn phàm ăn phàm uống...

Tân Lượng bật cười :

- Y sẽ không hay biết nếu ta điểm huyệt và cho y ngủ thẳng một giấc đến sáng! Ta vẫn thường làm như vậy mỗi khi không chịu nối những thèm khát! Ha... Ha...

Đàm lão ngũ cũng cười với lời nói tán dương :

- Nghĩ được cách này để chịu đựng những năm năm ở nơi vắng vẻ, chẳng trách lão Đại hoàn toàn yên tâm giao phó việc khó nhọc này cho lão Nhị!

Tân Lượng bỗng buông Lời đay nghiến :

- Không lâm như thế cũng không có cách nào khác! Nếu không có chuyện xảy ra với bọn Võ Đang, Tân Lượng ta đâu cần phải tự giam mình, tự đày đọa như thế này? Hừ!...

Đàm lão ngũ vẫn cười khì khì :

- Thi nhờ vậy bọn ta mới có cơ hội gặp lão Hà! Có gặp lão Hà bọn ta mới được dịp phát tài chứ! Hì... Hì...! Thôi! Lão Nhị có rượu thịt gì cứ bày sẵn đi! Ta sẽ đi tìm nhanh thôi? Ha... Ha...

Tiểu Thiên ngỡ bị hoa mắt khi ngờ ngợ nhìn thấy có người rõ ràng vừa bước ra khỏi ngôi nhà nhưng chỉ trong chớp mắt hình dạng của người đó bỗng nhòe đi! Và khi định thần Tiểu Thiên dù cố căng mắt tìm khắp nơi vẫn không tài nào nhìn thấy ai khác trên cánh đồng tuyết mênh mông!

Tuy không biết tại sao người đó lại dễ dàng biến mất nhưng Tiểu Thiên vẫn minh bạch đó không phải là một bóng ma!

Thứ nhất, vì bây giờ đang là ban ngày, ma không thể xuất hiện giữa ban ngày!

Thứ hai nếu tính từ ngôi nhà và chạy dài theo phía Bắc. Tiểu Thiên vẫn dễ dàng nhìn thấy cứ cách hai trượng hoặc hơn là có một dấu chân in khá rõ vào nền tuyết!

Điều này minh chứng người đó, hay nói đúng hơn là Đàm lão ngũ, không phải đi mà là chạy và nhảy! Nhưng để nhảy cứ mỗi bước chân là vượt hơn hai trượng, Tiểu Thiên dù cố tưởng tượng đến mấy cũng không thể hình dung Đâm lão Ngũ phải có hình thù như thế nào để có thể thực hiện diều mà không ai khác có thể thực hiện được như thế?

Do đã biết trong ngôi nhà chỉ còn lại một mình Tân Lượng, Tiểu Thiên sau một lúc suy tính.. vội rảo bước đi vào!

Vừa đi nó vừa gọi :

- Tân thúc thúc!

Đúng như Tiểu Thiên nghĩ, tiếng kêu của nó vừa dứt lập tức có tiếng ho khàn khàn của Tân Lượng vang lên :

- Ờ! Ta đây! Như đêm qua ngươi không về nhà? Tại sao vậy, Tiểu Thiên?

Dù đã có sẵn ý định nhưng Tiểu Thiên vẫn phải khó khăn lắm mới giấu được tâm trạng chán ghét và khinh miệt đối với kẻ nó từng gọi là Tân thúc thúc và từng xem là người thân thiết nhất trên đời!

- Thúc thúc a... Tiếu điệt mãi đi tìm dược thảo, và suýt nữa bị lạc. Thúc thúc hôm nay cảm thấy thế nào? Nhìn thúc thúc cứ mãi vướng bệnh, tiểu điệt thật bất an!

Tân Lượng cười gượng và kèm theo tiếng thở dài. Thường nhật, cử chỉ này của Tân Lượng luôn làm Tiểu Thiên lo lắng và áy náy, nhưng hôm nay thì khác, đối với Tiểu thiên bây giờ đã lộ rõ đó là những cử chỉ giả dối mà bấy lâu nay nó vẫn để Tân Lượng lừa phỉnh!

Mọi việc càng rõ ràng hơn khi Tiểu Thiên nghe thêm những lời cũng là giả dối của Tân Lượng :

- Nếu không tìm được dược thảo đương nhiên bệnh tình của ta không thể thuyên giảm! Mà thôi, ta đã quen chịu đựng rồi, chúng ta hà tất phải bàn đến! Ta thấy ngươi cũng không được khoẻ cho lắm, hãy nghĩ đến bản thân ngươi nữa! Nào, vào trong và nghỉ ngơi đi!

- Mọi ngày những lời nói này của Tân Lượng nhất định sẽ gây được sự cảm kích cho Tiểu Thiên, nhưng bây giờ thì hết rồi! Tiểu Thiên nhìn Tân Lượng.

Nếu tiểu điệt nghỉ ngơi, ai sẽ thay tiểu điệt lo cho thúc thúc? Không được, tiểu điệt chưa thể nghỉ ngơi vào lúc này!

Tân Lượng nhăn nhó, có lẽ đây là sự nhăn nhó thật vì Tiểu Thiên không chịu ngơi nghỉ và điều đó sẽ gây khó khăn cho Tân Lượng khi phải thết đãi Đàm lão ngũ, nếu lúc này Đàm lão ngũ quay lại...

- Ta sẽ không sao đâu! Suốt đêm qua ngươi không về, ngươi nhìn xem, ta vẫn bình ổn đấy thôi! Nào, nghe ta nào!

Vừa nói, Tân Lượng vừa đùng tay đẩy vào người Tiểu Thiên, chứng tỏ Tân Lượng đang nôn nóng chi muốn đưa ngay Tiểu Thiên vào trong.

Tỏ vẻ miễn cưỡng, Tiểu Thiên bước đi! Đột nhiên, ra vẻ tình cờ, Tiểu Thiên quay lại :

- Lúc nãy tiểu điệt nhìn thấy có người từ trong nhà bước ra. Là ai vậy thúc thúc?

Tân Lượng bối rối rõ rệt :

- Nào có ai? ...À ... có lẽ là lão Điền. Mọi hôm lão vẫn đưa vật thực đến cho chúng ta!

Tiểu Thiên cau mặt :

- Người này không cao niên lắm, tuyệt đối không phải lão Điền!...

Quyết định phải dồn cho Tân Lượng nói thật, Tiểu Thiên nói thêm :

- Nếu là lão Điền phải đến ăn tra lão mới đưa vật thực đến. Lúc vào nhà tiểu điệt có thử tìm hiểu, quả nhiên quanh đây không có bất kỳ loại vật thực nào chứng tỏ lão Điền chưa đến!

Tân Lượng bực dọc :

- Hay ngươi đã nhìn lầm? Ngoại lão Điền còn ai khác tìm đến đây?

Tiểu Thiên cố tình bịa chuyện :

- Người này có diện mạo rất hung dữ! Hoặc giả lão chính là cường sơn đại đạo?

Tân lượng nhếch môi cười giễu :

- Nơi này quanh năm không người lai vãng? Đến bọn trộm đạo cũng không thèm để mắt nhìn đến, nói gì bọn cường sơn đại đạo? Ta thầy ngươi đã mệt lắm rồi! Nào, đi nghỉ đi!

Lần này Tân Lượng rõ ràng là đã dùng sức để đẩy Tiểu Thiên đi! Và sức lực này nào phải là sức lực của người thật sự mang bệnh?

Tiểu Thiên chợt mỉm cười :

- Thúc thúc đẩy mạnh thế này trông không giống lắm với người đã vương bệnh lâu năm!

Tân Lượng sững người? Và y càng sững người hơn khi nghe Tiểu Thiên nghiêm giọng hỏi tiếp :

- Đàm lão ngũ là ai? Lão Hà nào đó đã bỏ ra vạn lạng bạc để sai khiến thúc thúc đưa tiểu điệt đến ẩn thân mãi mãi nơi này? Và thật sự, tiểu điệt còn không còn song thân? Gia thân của tiểu điệt đang ở đâu?

Càng nghe Tiểu Thiên hỏi sắc mặt của Tân Lượng càng thay đổi! Sau cùng y thật sự để lộ bộ mặt gian ác, giảo hoạt.

Y cười khùng khục :

- Hóa ra ngươi đã nghe những gì ta và Đàm lão ngũ bàn bạc? Càng tốt! Càng dễ cho ta và ta không cần phải vờ vĩnh nữa! Không sai, có người nhờ bọn tà đưa người đi càng xa càng tốt, đồng thời phải gột bỏ toàn bộ quá khứ của ngươi, phải làm cho ngươi quên đi tất cả những gì còn lưu giữ trong đầu óc bé nhỏ của ngươi! Đó là số phận của ngươi đã được an bài! Ngươi nên ngoan ngoãn chấp thận mệnh số thì hơn! Ha... Ha...

Tràng cười của Tân Lượng cứ vang vang lạ, làm cho thính nhĩ của Tiểu Thiên phải ù đi như khi nghe phải tiếng sấm nổ thình lình!

Không hề biết trong tràng cười đó có ẩn tàng nội lực của người luyện võ. Tiểu Thiên vừa dùng hai tay để bịt tai y vừa kêu thét lên :

- Thúc thúc phải nói cho tiểu điệt biết, song thân của tiểu điệp là ai? Tiểu diệt không muốn ở đây, tiểu điệt chi muốn quay vế với song thân!

Tân Lượng càng cười lớn hơn :

- Ngươi đừng vọng tưởng sẽ biết những điều đó! Một là ta không biết, hai là dù có biết ta cũng không thể nói! Còn ngươi không muốn ở đây ư? Được! Ta cũng vậy ta cũng chán lắm rồi, quang cảnh khô cằn quạnh quẽ ở đây. Ta sẽ đưa người đi! Đi càng xa càng tốt! Ha... Ha...

Thất kinh vì tràng cười quá lớn và nghe Tân Lượng bảo như thế. Tiểu Thiên vội quay người bỏ chạy. Nhưng...

Vút!

Như bóng u linh Tân Lượng không hiểu đã có động thái như thế nào mà chỉ trong chớp mắt Tân Lượng đã xuất hiện và đứng chắn lối Tiểu Thiên!

Càng thêm kinh hoàng. Tiểu Thiên bước lùi về phía sau, miệng kêu lên :

- Tiểu điệt không muốn đi! Tiểu điệt không muốn đi!

Bất ngờ, ở phía sau Tiểu Thiên có một giọng nói vang lên :

- Chuyện gì xảy ra, Tân lão nhị?

Nghe thanh âm và biết đó là Đàm lão ngũ, Tiểu Thiên vụt xoay người định chui lòn qua hai chân đang giang rộng của Đàm lão ngũ, là người vì mới xuất hiện nên chưa biết điều gì đang xảy ra!

Nhưng phản ứng của Tân Lượng quá nhanh và cử động của Đàm lão ngũ cũng nhanh chẳng kém.

- Giữ tiểu oa nhi lại, lão Ngũ!

Hai chân của Đàm lão ngũ lập tức khép lại kẹp chặt nửa người Tiểu Thiên với một sức kẹp cực mạnh khiến Tiểu Thiên đau đến mức phải ngỡ rằng xương cốt của nó đang gãy rời.

- A... A...

Đàm lão ngũ cười khanh khách :

- Chạy đi đâu, tiểu oa nhi? Ngươi đừng vùng vẫy nữa! Bằng không, ngươi tin không nếu ta bảo ta sẽ làm cho xương cốt của ngươi gãy rời thành trăm nghìn mảnh vụn?

Dù đau đến khóe lệ phải tuôn tràn nhưng Tiểu Thiên vẫn cố với tay chộp mạnh vào ống chân bên tả của Đàm lão ngũ! Vì nó vừa nhì thấy ở ngay bên trên xà cạp của Đàm lão ngũ đang lấp ló một vật rất giống chuôi của thanh tiểu kiếm!

Tân Lượng nhìn thấy vội kêu lên :

- Mau khống chế y, lão Ngũ!

Không biết Đàm lão ngũ đã có cử chỉ như thế nào mà Tiểu Thiên chỉ mới chộp được vào chuôi kiếm toàn thân đã cứng đờ, không tài nào cử động được!

Kế đó, khi hai chân của Đàm lão ngũ được nới ra, Tiểu Thiên vẫn cứ giữ nguyên tư thế quỳ khom người để nghe Đàm lão ngũ cười đắc ý :

- Là trứng thì đừng bao giờ chọi vào đá ngươi có nghe câu này bao giờ chưa, tiểu oa nhi? Ha... Ha...

Tân Lượng chợt trầm giọng khiến tràng cười của Đàm lão ngũ phải ngừng lại. Y đã lén nghe những gì ta đã nói với lão Ngũ! Sự thể đã như thế này, lão Ngũ mau quay về cho lão Đại biết! Bảo lão Đại rằng ta phải đưa tiểu oa nhi đi xa hơn!

Đầm lão Ngũ kinh nghi :

- Đi ngay bây giờ sao?

- Không thể khác được! Trừ phi lão Hà có lệnh giết tiểu oa nhi để loại bỏ hậu họa? Bằng không, ta thì không thể suốt ngày khống chế hoặc canh giữ tiểu oa nhi! Chỉ cần chút sơ hở, tiểu oa nhi vốn tinh thông địa phương này, sẽ lén bỏ trốn và chúng ta sẽ phải gánh chịu hậu quá!

Đàm lão ngũ gật đầu :

- Nhưng lão Nhị định đi đến đất nào?

Tân Lượng rít khẽ :

- Thiên Sơn! Cần nữa thì ta rời bỏ Trung Nguyên!

- Tây Tạng! Đâu cần phải thế, lão Nhị?... Bọn Đạt Lai Lạt Ma nhất định sẽ phát hiện, lão Nhị e nguy mất!

Tân lượng nháy mắt :

- Ta biết tự lo liệu! Sau này muốn tìm ta, cứ theo những ám ký mà tìm! Lão Ngũ hãy đi đi!

Đàm lão ngũ hiểu ý vội gật đầu :

- Được! Nếu có tin gì ta sẽ tìm lão Nhị!

Vút!

Đây là lần đầu tiên Tiểu Thiên nhìn thấy cách di chuyển quá kỳ ảo của Đàm lão ngũ, thoáng mắt Đàm lão ngũ đã biến mất! Nhờ đó, Tiểu Thiên bất đầu ngờ ngợ, nghi hai lão Tân, Đàm này không phải người bình thường, như mọi người! Họ không thể là tiên vì tiên không có những mưu mô quỷ quyệt, nhưng họ cũng không phải người thường vì người thường không thể có tiếng cười đinh tai nhức óc cũng không thể biết cách di chuyển nhanh nhẹn như họ.

Thu vén một ít đồ vật cần dùng bọc vào một tay nải, đeo tay nải lên vai.

Tân Lượng khẽ chạm tay vào người Tiểu Thiên.

- Hãy ngoan ngoãn đi theo ta, nào!

Cứ như ma thuật, Tiểu Thiên đang bất động bỗng lồm cồm đứng lên!

Không bỏ lỡ cơ hội, Tiểu Thiên lập tức co chân định bỏ chạy.

Nhưng!...

- Ngươi đừng buộc ta phải nặng tay! Đi!

Tiểu Thiên nhăn nhó vì bị Tân Lượng bóp một tay vào đầu vai đau cứ như bi vật nặng giáng vào khiến toàn thân rụng rời.

Tuy được Tân Lượng nới lỏng nhưng bàn tay y vẫn cứ đặt hờ trên bờ vai, Tiểu Thiên dù không muốn cũng phải bước đi theo mệnh lệnh!

Vừa ra khỏi nhà, cái lạnh của gió và tuyết liền ập đến khiến Tân Lượng cười mũi :

- Ở ấm chỗ ngươi không muốn, ngươi lại tự chuốc khổ vào thân! Nghe đây nếu có ai hỏi phải nói là ngươi đã tìm thấy dược thảo! Bây giờ, vì đã hết bệnh, ta phải đưa ngươi quay về cố hương!

Tiểu Thiên giận dữ :

- Nhỡ họ hỏi cố hương là nơi nào...

Tân Lượng ngắt lời :

- Đến lúc đó tự ta sẽ đối đáp! Chỉ cần ngươi có bất kỳ lời nào để lộ sự nghi ngờ, ngươi sẽ phải chịu nhiều đau đớn! Nghe chưa?

Tuy nghe nhưng Tiểu Thiên vẫn định bụng sẽ hô hoán để mọi người kéo đến giải cứu!

Như hiểu rõ những ý nghĩ thầm kín của Tiểu Thiên, Tân Lượng chợt bảo :

- Không như ngươi nghĩ đâu! Ta là người đã luyện công phu, thân thủ có thể đối phó với trăm người! Không tin ngươi nhìn đây!

Cố tình cho Tiểu Thiên nhìn rõ, Tân Lượng chậm chậm xòe rộng bàn tay tả! Và sau khi đã chầm chậm đưa ra, Tân Lượng bất ngờ rít :

- Đi!

Lập tức từ giữa tim bàn tay tả của Tân Lượng một luồng kinh phong dần xuất hiện.

Vù!...

Luồng cuồng phong cuộn xoáy, cuốn đi những bông hoa tuyết đang là là rơi, làm chúng phải ào ào lao về phía một ụ tuyết gần đó.

Ầm!...

Ụ tuyết vỡ tung, để lộ nền đất nằm ở phía dưới! Sức phá hủy của luồng cuồng phong thật kinh khiếp, điều đó đủ minh chứng thân thủ của Tân Lượng thừa sức hủy diệt bất kỳ ai nếu kẻ đó bi Tân Lượng hướng kình phong vào!

Tiểu Thiên trố mắt nhìn hố đất mới xuất hiện :

- Là phép thuật ư!

Tân Lượng cười đắc ý :

- Đó là công phu võ học, bọn ta thường gọi là chưởng phong! Đời này làm gì có phép thuật chứ! Ha... Ha...

Chở Tân Lượng cười xong, Tiểu Thiên dè dặt hỏi :

- Làm thế nào luyện được công phu này!

Tân Lượng nhếch môi :

- Phải có người chỉ dạy! Nhưng người đừng mơ tưởng răng có thể cầu xin ta chỉ dạy cho ngươi! Nhớ đấy, từ này về sau ngươi phải ngoan ngoãn nghe theo ta! Đừng khích nộ ta mà khốn!

Hoang mang khôn xiết, Tiểu Thiên đi mà không còn biết bản thân đang đi về đâu!

Nó chợt bừng tỉnh khi bất ngờ nghe có tiếng người hỏi :

- Sao Tân huynh lại đi giữa trời lạnh như thế này?

Định há miệng kêu cứu nhưng nhớ lại chưởng phong uy mãnh của Tân Lượng, Tiểu Thiên đành im lặng nghe Tân Lượng vờ tươi cười với Từ Thất.

- A! Từ huynh! Đệ đã khỏi bệnh rồi! Tất cả là nhờ Tiểu Thiên đã gắng sức tim dược thảo cho đệ! Hôm nay đệ phải đưa Tiểu Thiên về nhà!

Từ thất thúc kinh ngạc nhìn Tiểu Thiên :

- Hóa ra ở bên kia Khuyên Bích trì thật sự có thứ dược thảo mà Tân huynh cần? Ngươi giỏi thật đấy, Tiểu Thiên!

Khuyên Bích trì?!

Sau tiếng kêu, Tân Lượng vờ quay sang nhìn Tiểu Thiên và quở mắng :

- Sao ngươi không nói cho ta biết việc ngươi phái mạo hiểm vượt qua bên kia Khuyên Bích trì để tìm dược thảo cho ta?!

Từ Thất thúc bật cười :

- Ấy sao Tân huynh lại trách Tiểu Thiên? Hôm qua đệ cũng đã khuyên nhưng Tiểu Thiên nào chịu nghe! Hà... Hà...! Có như vậy Tiểu Thiên mới tìm thấy dược thảo! Tân huynh nên mừng vì có một diệt nhi mẫn cán và tận tình như vậy mới phải!

Tân Lượng gật đầu :

- Từ huynh nhắc rất đúng, đệ xin ghi nhận! Nếu có dịp, đệ sẽ quay lại và ở lâu dài hơn! Bây giờ cáo biệt!

Từ Thất thúc bước đến xoa đầu Tiểu Thiên, khiến Tiểu Thiên phải ngấm ngầm lo sợ cho Từ Thất thúc :

- Tiểu Thiên nữa, cũng vậy! Nếu có dịp hãy quay lại với bọn ta! Thôi đệ không tiện giữ chân hai người nữa! Xin bảo trọng!

Tiểu Thiên mấp máy mãi mãi mới thốt được nên lời :

- Bảo trọng!

Cái đẩy nhè nhẹ của Tân Lượng làm Tiểu Thiên phái nhớ đến lời dặn của y! Tiểu Thiên đành bước đi dù lòng không muốn!

Họ đi hơn một canh giờ và Tân Lượng chợt kêu lên kinh ngạc :

- Ngươi không cảm thấy lạnh sao, Tiểu Thiên!

Nghe nhắc Tiểu Thiên mới nhận thấy điều đó! Nó ậm ừ :

- Tiết trời hôm nay dường như đã bớt lạnh nhiều, không như mọi hôm!

Tân Lượng hoài nghi :

- Ngươi cảm thấy như thế thật sao? Theo ta, tiết trời hôm nay nào khác gì mọi ngày?

Tiểu Thiên mai mỉa :

- Thúc thúc vờ bệnh lâu quá rồi nên tiết trời như thế nào thúc thúc làm sao cảm nhận được.

Tân Lượng cau mày :

- Sao ta không cảm nhận được! Như gã họ Từ khi nãy, ngươi nhìn thấy không, dù gã đã mặc áo lông, trùm mũ dày gã vẫn lạnh đến nỗi thần sắc tái nhợt. Đâu như ngươi, sắc diện vẫn hồng hào như người đang được sưởi ấm? Tại sao chứ?

Nhớ lại cách ăn mặc khi nãy của Từ Thất thúc, thấy đúng như Tân Lượng nhận định, Tiểu Thiên buột miệng kêu :

- Phải rồi! Như vậy thì lạ quá! Phải chăng là do chiếc lá kia?

- Chiếc lá nào?

Câu hỏi quá mau của Tân Lượng khiến Tiểu Thiên cau mày :

- Thúc thúc hỏi làm gì! Đằng nào chúng ta cũng phải rời bỏ nơi này, điều đó đâu có liên quan gì đến thúc thúc?

Tân Lượng cười lạt :

- Liên quan hay không liên quan, ngươi không cần phải hỏi! Trái lại, ngươi nên ngoan ngoan cho ta biết chuyện gì đã xảy ra? Chiếc lá nào? Ở đâu? Hình dạng ra sao?

Tiểu Thiên định không nói nhưng chực chạm phải ánh mắt đe dọa của Tân Lượng nên hoảng hốt nói ngay :

- Đó là chiếc lá có màu tía! Tiểu diệt lúc đi tìm dược thảo cho thúc thúc đã nhìn thấy ở bên kia bờ Khuyên Bích trì!

- Màu tía? Tía như thế nào?

Toàn thân nó phải chăng cũng màu tía?

Tiểu Thiên nghi hoặc :

- Sao thúc thúc biết! Thúc thúc cũng đã nhìn thấy ư?

Tân Lượng nhìn Tiểu Thiên không chớp mắt :

- Có tất cả chín chiếc lá? Ngươi đã ăn hết cả?

Tiếu Thiên vừa gật vừa lắc :

- Đúng là có chín lá! Nhưng tiểu điệt chỉ có thể hái được hai! Vẫn còn lại bảy!

Tân Lượng chợt hít mạnh một hơi sau đó mới bảo Tiểu Thiên :

- Đi!

Và y xoay người, đưa Tiểu Thiên đi theo hướng khác!

Nhận ra đó là hướng đi đến Khuyên Bích trì, Tiểu Thiên lo sợ :

- Thúc thúc lại muốn đến Khuyên Bích trì?

Tân Lượng gầm gừ :

- Ngươi bất tất phải hỏi! Cứ đi như lời ta bảo là được rồi!

Tuy không thể hỏi nhưng Tiểu Thiên cũng đủ thông minh để đoán ra ý định của Tân Lượng! Hẳn loại cây cỏ kỳ lạ đó phải là loại dược thảo có công năng diệu dụng khác thường, trước mắt là giúp Tiểu Thiên chịu đựng nổi cái lạnh khắc nghiệt! Và Tân Lượng đang có ý định chiếm đoạt bảy chiếc lá còn lại đây!

Tiểu Thiên thầm tính kế, ít nhất phải phá hỏng ý định mang đầy tính tham lam của kẻ đã từng lừa dối Tiểu Thiên!

Nó đột nhiên bảo :

- Lúc sáng, khi tiểu điện ly khai Khuyên Bích trì, lớp băng cứng ở trên mặt nước dường như đã bắt đầu tan chảy! Bây giờ muốn vượt qua không phải chuyện dễ!

Tân Lượng cười lạnh :

- Chỉ không dễ đối với những hạng người như ngươi mà thôi? Rồi ngươi sẽ thấy ta vượt qua được hay không! Đi!

Đến Khuyên Bích trì, không như Tiểu Thiên nghĩ. Lớp băng cứng trên mặt nước dường như vẫn còn nguyên vẹn!

Tiểu Thiên chỉ biết thở dài khi đột nhiên Tân Lượng thản nhiên chộp vào cổ tay của nó!

Những tưởng Tân Lượng sẽ lôi nó bước đi trên mặt băng nào ngờ Tiểu Thiên phải hoảng sợ khi nghe Tân Lượng vụt thét :

- Đi!

Vút!

Lập tức, toàn thân Tân Lượng cứ như cạnh én vụt cất bay lên và lôi theo cả Tiểu Thiên.

Rắc...

Bay xa độ hai trượng, Tân Lượng phải đặt một chân vào mặt băng để lấy đà làm cho lớp băng ngay chỗ y đặt chân phải vỡ ra!

Vút!

Cứ như thế, Tân Lượng trước sau đã lôi Tiểu Thiên cùng bay cùng nhảy với y được năm lượt! Vị chi đã vượt được mười trượng hoặc hơn và cả hai hiện giờ đang ở khoảng giữa ao nước Khuyên Bích trì hình vành khuyên!

Tân Lượng lại đặt chân xuống mặt băng để lấy đà.

Rắc...

Lớp băng lần này vỡ ra một khoảng lớn, chứng tỏ ở chỗ Tân Lượng đặt chân là nơi có lớp băng khá mỏng! Điều này làm cho việc lấy đà của Tân Lượng không đạt đúng ý nguyện!

Y chấp chới khiến Tiểu Thiền suýt nữa phải bị y buồng tay!

Y bật quát thét lớn :

- Lên!

Cùng với tiếng quát, Tân Lượng dùng lực thật nhiều khiến toàn thân y lập tức bốc cao lên và tiếp tục bay đi, để lại nơi y vừa đặt chân là một mặt nước rộng lớn với lớp băng đã bị vỡ vụn.

Vút!

Không những không lo sợ, Tiểu Thiên còn thầm mong sao cho lần sau Tân Lượng vẫn đặt chân nhầm chỗ như lần mới rồi!

Hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm (?) Tân Lượng lại đặt chân.

Rắc...! Và...

Bõm!

Hai chân y lập tức thọc sâu vào mặt nước lạnh giá khiến y phải kêu lên :

- Nguy tai!

Đang mừng vì điều này, Tiểu Thiện chợt hốt hoảng khi nhận ra nó đang bị Tân Lượng đặt ngay trên mặt băng cạnh y!

Chính lúc đó, cớ tiếng Tân Lượng hét :

- Lên!

Y đè hai tay lên người Tiểu Thiên với một lực đè cực mạnh làm cho toàn thân, Tiểu Thiên như bị bẹp gí vào mặt băng!

Băng vỡ ra.

Rắc...

Đồng thời, toàn thân Tân Lượng nhờ cái đè này để lấy đà và bay lên cao.

Vút!

Trái với sự bay lên của Tân Lượng, toàn thân Tiểu Thiên đương nhiên phải ngập vào làn nước giá lạnh!

Bõm!

Hốt hoảng, Tiểu Thiên vùng vẫy cố bấu víu vào những mảng băng vừa vỡ ra cạnh đó!

Lúc đã bấu được một mảnh băng, Tiểu Thiên hể hả nhìn thấy Tân Lượng đang nặng nề rơi xuống mặt băng.

Rắc!... Bõm!...

Y rơi mạnh làm cho băng vỡ toang, sau đó nuốt mất thân hình y vào làn nước giá lạnh để lai một chuỗi tiếng kêu thê thảm.

- A... A...

Băng vốn nổi trên mặt nước và thân hình Tiểu Thiên cũng không quá nặng, sau vài lượt khua tay đập chân, Tiểu Thiên và cả mảng băng lập tức di chuyển đến lớp băng cứng gần đó.

Dù đang lạnh đến cóng cả tứ chi, Tiểu Thiên vẫn cố gắng trờn người lên mặt băng cứng.

Sau đó, để mau chóng hết lạnh, Tiểu Thiên vội chạy trên mặt băngướt đến bờ bên kia Khuyên Bích trì!

Nó cũng vội vàng lao nhanh qua từng gộp đá tìm lại nơi nó đã phát hiện loại lá cỏ kỳ lạ nọ!

Hố đất nó đã rơi hôm qua giờ lại ngập tuyết! Tiểu Thiên cẩn trọng đi men theo hố tuyết và chui người vào kẽ đá nọ.

Cây cỏ kỳ lạ kia vần còn dù rằng bảy chiếc lá dường như đang dần khô héo!

Không chậm, Tiểu Thiên nhổ tất cả nhánh cỏ và vặt nhanh hai rồi là ba chiếc lá cho vào miệng Đắng! Lá cỏ tuy không còn tươi nhưng vị đắng của nó vẫn không thay đổi!

Định ăn hết cả bảy chiếc lá nhưng do vị đắng của nó khiến Tiểu Thiên chỉ đủ đởm lược tự ăn thêm một chiếc lá nữa!

Còn lại ba chiếc, Tiểu Thiên cất vào người với ý định nếu nó vẫn còn cóng lạnh có thể phải dùng thêm cho dù vị đắng đang khiến nó muốn nôn bỏ tất cả những cái nó vừa ăn vào bụng!

Đột nhiên, từ đâu đó trong ngũ tạng của nó một luồng nhiệt khí bỗng bừng bừng bốc lên!

Thoạt đầu luồng nhiệt khí này đẩy lùi cái lạnh làm Tiểu Thiển hoàn toàn yên tâm!

Nhưng chỉ một lúc sau, cái nóng đã bộc phát càng lúc càng hừng hực khiến nó phải phát hoảng :

- Độc thảo?! Ôi chao! Nóng...

Luồng nhiệt khí xông lên đỉnh đầu gây cho Tiều Thiên sự mê loạn!

- Ôi!...

Do thần trí không còn tỉnh, Tiểu Thiên ngã vật ra, vô tình rơi luôn vào hố đất vốn đang ngập tuyết!