Triều Cát chú ý đến Lâm Uyên Uyên đang chăm chú nhìn một đôi giày cao gót màu trắng hiệu Gucci, trên mũi giày có hoạ tiết hoa văn nổi ở trên rất là lung linh, Lâm Uyên Uyên nhìn vào giá tiền của đôi giày này hơn 25 ngàn Hoa tệ, cái giá này quá là đắt nàng cười ngại ngùng đưa trở lại kệ, Triều Cát đi đến cầm đôi giày lên nói:
“tiểu Uyên thích đôi này thì em cầm lấy đi, chút nữa tính tiền anh sẽ trả hết!”
Lâm Uyên Uyên cầm chặt đôi giày trong tay, mặt nàng ửng đỏ nhìn hắn hạnh phúc vì đây là món quà đầu tiên hắn tặng nàng, Lâm Uyên Uyên vui vẻ nói:
“em cảm ơn anh yêu!”
Chu Nhược Băng nhìn biểu hiện vui thích của Lâm Uyên Uyên như vậy, nàng cười chọn thêm ba đôi giày nữa, toàn bộ đều là những đôi giày có giá tiền lớn hơn đôi giày mà Lâm Uyên Uyên đang cầm, Chu Nhược Băng nói:
“Chị mua thêm cho em ba đôi nữa nè”
Lâm Uyên Uyên nhận lấy ba đôi giày, nàng vui vẻ nói:
:“Em cảm ơn chị!, Sao chị không chọn một đôi đi ạ!”
Chu Nhược Băng cười vui vẻ nói: “ừm để chị chọn vài đôi, hi!”
Trong lúc này, ở bên ngoài có một nhóm người đang vội vàng đi về hướng cửa hàng, người bước vào đầu tiên là một nữ nhân tuổi khoảng 30 dáng người thành thục, đẫy đà có nhan sắc tương đối xinh đẹp, người nữ nhân này chính là giám đốc điều hành khu thương mại Phụng Tân Phường, người này nhìn thấy Chu Nhược Băng vội vàng đi tới dùng kính ngữ nói:
“Chủ tịch, đến sao không thông báo cho chúng tôi biết để còn đón tiếp ạ!”
Chu Nhược Băng nhíu mày liếc người nữ nhân này khiến cô ta hơi hốt hoảng, chân run rẩy luốn cuốn xém chút là té. Trong tập đoàn Chu Thăng, Chu Nhược Băng là người có quyền lực tối cao, nhân viên cấp dưới nàng kể các nhân sự cao cấp phụ trách điều hành các chi nhánh kinh doanh của công ty đều phải tuân thủ mệnh lệnh, người nào chống đối đều bị Chu Nhược Băng đá khỏi công ty không thương xót, còn nhân viên nào làm tốt có nhiều ý tưởng cải tiến đều được nàng trọng dụng và được tiền thưởng hoa hồng rất cao hơn thị trường gấp ba lần.
Chu Nhược Băng đến đây vốn không muốn náo động tới những người phụ trách điều hành khu Phụng Tân Phường, Chu Nhược Băng nhìn nữ nhân viên quản lí thấy nữ giám đốc mặt đã trắng bệt, nữ nhân viên cũng run rẩy sợ sệt theo người nữ giám đốc này thì nàng đã minh bạch rõ lúc nãy thông tin nàng khi nói chuyện Quỳnh Triệu My đã được nữ nhân viên quản lý cửa hàng vô tình nghe được, bây giờ những người này mới đến đây như vậy, Chu Nhược Băng mặt nghiêm nghị nói:
“Tôi đến đây mua sắm không có việc gì quá quan trọng đến mức phải thông báo cho mấy người biết, vì vậy chị và những nhân viên ở đây không cần khẩn trương như thế cứ xem tôi như là khách hàng đi”
Nữ giám đốc quản lý sắc mặt đã không hoảng hốt như hồi nãy, tươi cười đứng bên cạnh nhìn chủ tịch Chu vui vẻ mua sắm. Ở đằng kia Nam Cung Họa đã chọn được vài đôi giày ưng ý, nàng cùng với cô bạn thân Quỳnh Triệu My đi lại chỗ của Triều Cát, mắt nhìn xuống đóng giày của Lâm Uyên Uyên, nói:
“Mọi người có mua thêm gì nữa không nè?”
Chu Nhược Băng nhìn thấy đóng giày của nàng, Lâm Uyên Uyên và Họa Yến cũng khá nhiều tổng cộng 20 đôi, đủ kiểu dáng màu sắc lung linh, thời trang nàng nói:
“nhiêu đây cũng khá nhiều rồi ra quầy tính tiền rồi đi về thôi”
Nam Cung Họa Yến nhìn cô bạn thân thời học sinh đứng bên cạnh, nàng cười tinh quái nháy mắt nói:
“Mình ra quầy tính tiền, hẹn gặp lại bạn hôm khác,.. À!, nhớ số phone mình cho cậu thích thì gọi đi nhé!”
Nam Cung Họa Yến nói xong nàng vẩy tay chào tạm biệt, xoay người đem hàng hóa đi ra quầy tình tiền cùng với Chu Nhược Băng. Nhân viên thu ngân ở quầy tính tiền cầm máy quét mã code nhập thành tổng giá tiền cần thanh toán của 20 đôi giày tổng cộng là 400 ngàn Hoa tệ, người nữ giám đốc quản lý ở dây nghe số tiền trên dự tính nói Chu Nhược Băng không cần phải chi trả thì đã trông thấy chủ tịch Chu vui vẻ cầm ra cái thẻ tín dụng đưa cho nhân viên thu ngân, nói:
“Cầm thẻ của tôi mà tính như những người khách đến mua sắm nhé!”
Người nữ giám đốc quản lý nghe vậy thì thở phào, biết số tiền trên được Chu Nhược Băng chi trả như vậy dù sao lợi nhuận đó sẽ được tổng kết lại rồi cũng trở về túi của Chu Nhược Băng, số tiền đó đối với vị nữ giám đốc này là một số tiền tương đối lớn nhưng với chủ tịch Chu không đáng để tâm tới. Nữ giám đốc minh bạch được điều này, nét vui vẻ trên mặt đã tươi tắn hẳn lên mỉm cười nhìn nữ nhân viên thu ngân nhận lấy thẻ tín dụng, đưa vào máy POS đọc thẻ làm vài thao tác nhấn thanh toán xong, trả thẻ cho Chu Nhược Băng đồng thời tin nhắn gửi về điện thoại của chủ tịch Chu thông báo số tiền chi tiêu trên.
Triều Cát nhìn Chu Nhược Băng nhận lại thẻ tín dụng, xem đồng hồ đeo trên tay cũng đã gần 7 giờ, hắn mỉm cười nhìn ba mỹ nữ hỏi các nàng còn muốn mua đồ gì nữa không thì các nàng lắc đầu ý tứ là không cần mua thêm nữa. Nữ giám đốc quản lý bây giờ mới chú ý đến nam nhân đứng bên cạnh Chu Nhược Băng, hơi sửng sốt không ngờ nam nhân này lại có tướng mạo anh tuấn đến vậy, vài giây sau nữ nhân này mỉm cười quay sang nhìn vẻ mặt vui tươi hạnh phúc của chủ tịch Chu khi nói chuyện với người nam nhân này, cô ta tinh ý hiểu được nam nhân này đã lọt vào mắt xanh của Chu Nhược Băng, nữ giám đốc quản lý nhanh nhẹn đi tới Triều Cát nói:
“tiên sinh, xin hỏi ngài biển số xe là gì đậu ở tầng mấy để chúng tôi đem xe chạy tới đây!”
Chu Nhược Băng thầm cảm phục sự nhanh nhạy của nữ giám đốc này, nhân viên cấp dưới làm trong tập đoàn Chu Thăng ai nấy làm việc cũng có hiệu suất cao như vậy, nàng mỉm cười vui vẻ nghe hắn nói biển số xe xong sau đó đưa chìa khóa xe cho người nhân viên cấp dưới của nữ giám đốc này đi lấy xe. Năm phút sau, chiếc BMW màu xanh dần xuất hiện đậu trước cửa hàng giày, Triều Cát nhận lại chìa khóa từ người nhân viên này, nữ giám đốc quản lý chủ động mở cửa xe, Chu Nhược Băng vui vẻ ngồi vào trong cùng với hai muội muội, nhìn ra bên ngoài xe trông thấy toàn bộ nhân viên nghiêm trang cúi đầu chào tạm biệt.
Triều Cát đưa tay đặt lên vô lăng cho xe BMW chạy rời khỏi Phụng Tân Phường, hắn cười nhìn qua Chu Nhược Băng trêu nàng:
“Làm chủ tịch một công ty lớn đi đến chi nhánh như vậy, thật làm người ta ganh tị quá đi!”
Chu Nhược Băng nghe lời này, nàng liếc qua hắn miệng nở nụ cười nói:
“Anh xã! Thích được làm chủ tịch giống em đi đến đâu người nào cũng cúi đầu ngưỡng mộ thì anh yêu phải làm sao cho công ty của anh phát triển lớn mạnh, đạt tầm cỡ quốc tế nhiều người đều biết thì lúc đó sẽ như em bây giờ ạ! Hihi”
Nam Cung Họa Yến ngồi ở dưới ghế sau nghe vậy mỉm cười cầm điện thoại tìm một nhà hàng đạt chuẩn 5 sao ở trong trung tâm thành phố đặt phòng ăn, cất điện thoại vào ví đeo ở trên vai nàng chỉ dẫn đường đến đó mất có 10 phút chạy xe là tới nơi. Một nhà hàng cao cấp rộng hơn 500m vuông cao năm tầng, phòng ăn mà Nam Cung Họa Yến đặt nằm ở tầng ba, bốn người từ trong thang máy bước ra được nhân viên nhà hàng hướng dẫn phòng ăn đã được đặt trước đó ít phút. Vào bên trong phòng, nhân viên cửa hàng đem thực đơn đưa cho bốn người chọn món ăn, sau khi chọn xong khoảng hơn hai mươi phút sau hơn 10 món thức ăn đã đầy bàn gồm mực xào, bào ngư, hào biển, tôm hùm,.. toàn bộ những thức ăn này là những nguyên liệu được nhập khẩu có giá tiền cực kỳ cao đều được bốn người dọn vào bụng sạch sẽ.
Sau khi no nê cái bụng, hắn nhớ tiểu Bạch Nha ở nhà chưa ăn gì nhớ lại trong menu lúc nãy có món cá hồi nhập khẩu, Triều Cát gọi nhân viên làm cho một món cá hồi gói đem về. Đợi khoảng ít phút, nhân viên đem món cá hồi được đóng gói rất sạch sẽ, tươm tất vào một cái bịch, hắn nhận lấy và cầm thẻ tín dụng ra đưa cho nhân viên đi thanh toán tổng cộng gần 70 ngàn tệ.
Ngồi trong xe, Chu Nhược Băng nhìn món cá hồi chiên xù thơm phức, nàng nhìn qua hắn đang cầm vô lăng chạy xe, trêu chọc:
“người khác nuôi pét cho nó ăn loại thường còn anh nuôi con tiểu hồ ly cho nó ăn loại mà dành cho người a!”
Triều Cát nghe xong cười, nói:
“anh có mua thức ăn riêng cho tiểu Bạch Nha nhưng nghĩ con tiểu hồ ly ở nhà nó là loài thú có linh trí, mua thưởng cho nó đồ ngon cũng xứng đáng! Haha”
Nam Cung Họa Yến ngồi ở đằng sau cười vui vẻ nói tiếp lời: “chồng ơi! Ghé tiệm thú cưng đi em mua vài cái áo cho tiểu Bạch Nha mặc và mua thêm cái nôi ngủ dành cho thú cưng nữa!”
Triều Cát ngạc nhiên thú cưng cũng có đồ mặc nữa cơ đấy, hắn hỏi đồ đó như thế nào thì gặp ba cặp mắt của ba mỹ nữ nhìn hắn, Chu Nhược Băng bĩu môi nói:
“anh xã lúa quá đi a!, trên thế giới thú cưng được các gia chủ chăm sóc vẻ ngoài rất tỷ mỉ, có cả cửa tiệm tạo mẫu lông của chúng thành nhiều tác phẩm nghệ thuật rất là đẹp đó anh yêu!”
Chu Nhược Băng nhìn gương mặt hắn vô cùng ngạc nhiên, nàng cười vui vẻ nói tiếp:
“đợi tiểu Bạch Nha tới chỗ em ở sẽ đem tiểu hồ ly đến tiệm tạo mẫu lông, anh xã sẽ thấy hình dáng của bé cưng thú vị lắm đó! Hihi”
Triều Cát rất muốn thấy lông của con tiểu hồ ly sẽ ra sao khi được Chu Nhược Băng đem đến tiệm cắt tỉa có hình dạng gì, hắn vui vẻ nói:
“ok, Em yêu..!! anh cũng rất háo hức xem đấy!”
Triều Cát tìm cửa hàng bán đồ mặc dành cho thú cưng trên bản đồ màn hình led 10 inch trong xe hắn theo hướng dẫn của Google Maps, chỉ dẫn đường đến cửa hàng sau 5 phút xe chạy. Đậu xe trước cửa hàng Nam Cung Họa Yến đi vào cửa hàng cùng với hắn, sau 30 phút Triều Cát cùng với nàng trở lại xe khởi động máy di chuyển hướng chạy về khu nhà phía tây.
Tiểu Bạch Nha nằm trên sô pha trong nhà trông ngóng chủ nhân xuất hiện, tiếng động cơ cùng ánh đèn chiếu của xe BMW chiếu vào làm cho nó chú ý, âm thanh nói chuyện ở bên ngoài truyền vào màng nhĩ của tiểu Bạch Nha nhận thức được có tiếng âm của chủ nhân, nó phóng nhanh về phía cánh cửa lớn đuôi ở phía sau vẩy mừng chờ đợi.
Triều Cát ở bên ngoài đưa chìa khóa nhà vào khe cửa, gạt cần gật xuống cánh cửa mở ra ngay tức thì một con tiểu hồ ly màu trắng vẩy đuôi mừng rỡ chạy tới chỗ hắn đứng quấn quých, âm thanh ô..ô.. vang lên thể hiện ý tứ vui mừng gặp lại hắn. Triều Cát bế tiểu Bạch Nha lên âu yếm sờ đầu nó trìu mến, bước đi vào nhà đến phòng ăn lấy ra cái khay hắn mua lúc nãy trong nhẫn linh giới, đem thức ăn hắn mua ở nhà hàng đưa lên cho tiểu Bạch Nha dùng khứu giác ngửi mùi hương của món cá hồi chiên xù. Tiểu hồ ly đánh hơi được hương thơm ngào ngạt của món ăn, nó nhìn Triều Cát vẩy đuôi lia lịa, hắn cười ha hả đổ ra khay nói:
“thưởng cho mi, từ từ thưởng thức món cá đi nhé!”
Tiểu Bạch Nha khum đầu xuống khay, miệng gặm cá nhai thưởng thức nuốt vô bụng, hương vị của món cá làm nó mê mẫn mắt nó nhìn Triều Cát vừa vẩy đuôi vừa kêu tiếng ô.. ô.. Triều Cát nghe tiếng kêu này hắn cười đưa bàn tay xuống gõ nhẹ âu yếm đầu tiểu hồ ly.
Chu Nhược Băng nhìn con tiểu hồ ly gặm thức ăn thưởng thức mùi vị, nàng mỉm cười nhìn hắn ngồi xuống ghế sô pha tay cầm remote bật tivi lên xem, vài phút sau đồng hồ treo ở phía trên cái tivi vang tiếng chuông báo 21 giờ, Chu Nhược Băng nháy mắt nói:
“anh xã! Đến giờ em đi về rồi, anh lái xe chở em về nha!”
Tiểu Bạch Nha sau khi ăn xong bữa tối, nó ngồi cạnh bên hắn xem tivi nhìn Chu Nhược Băng đứng dậy cùng với chủ nhân bước ra khỏi cửa thì chạy theo hắn, Nam Cung Họa Yến nhìn tiểu hồ ly đòi đi theo nàng chạy ra cửa bế tiểu hồ ly lên nói khẽ vào tai tiểu Bạch Nha: “chủ mi chở nữ nhân kia về ngày mai hắn sẽ quay về thôi, Bạch Nha ngoan tối nay ngủ với chị nhé!”
Tiểu Bạch Nha dùng linh trí hiểu được ý trong lời của Nam Cung Họa Yến nên ngoan ngoãn nằm gọn trong ngực của nàng, mặt nó buồn bã nhìn hắn bước vào chiếc BMW lái xe chở Chu Nhược Băng rời khỏi đây. Chu Nhược Băng nhìn hắn lái đến gần cổng vào khu nhà cao cấp, nàng mỉm cười nhớ hôm trước có cùng hắn tới ngôi biệt thự nàng tặng ở trung tâm thành phố cách công ty nàng làm không xa lắm, ở đây đi đến ngôi nhà đó cũng phải mất gần 1 tiếng đồng hồ chạy xe còn căn biệt thự nàng đang ở thì chỉ chạy xe mất có 45 phút.
Đang đắn đo suy nghĩ thì Triều Cát cho xe dừng ở ngã tư đợi đèn xanh giao thông, một chiếc Lamborghini Aventador màu đỏ bạch kim chói sáng dừng ngay bên xe nàng, người nam nhân lái chiếc xe này nhìn qua chiếc BMW cười khinh bỉ, sau đó gã trông thấy một nữ nhân có dung mạo xinh đẹp nghiên nước nghiên thành cùng với cơ thể đẫy đà hoàn mỹ 3 vòng cực chuẩn, gả cho kính xe kéo xuống đưa tay gõ qua cửa kính xe BMW. Triều Cát nghe tiếng gõ cửa từ người thanh niên lái chiếc Lamborghini này, hắn cho kính xe xuống hỏi:
“Này anh bạn có chuyện gì vậy!?”
Sau khi cửa kính xe BMW được hạ xuống, người thanh niên được chiêm ngưỡng thật rõ ràng dung mạo tuyệt mỹ của Chu Nhược Băng càng làm gả hạ quyết tâm phải xếp hình bằng được người nữ nhân xinh đẹp này, gả liếc qua người ngồi ở ghế lái khiến gả càng thêm chán ghét, càng thêm ganh tị bởi dung mạo của gã này chỉ xếp vào loại dễ nhìn một chút chứ gương mặt của gã thì không thể nào khiến mỹ nữ rung động như dung mạo của Triều Cát.
Người thanh niên nghĩ cách làm sao tống khứ được Triều Cát rời khỏi nữ nhân này, gã cười gian xảo tìm được phương pháp có thể khiến Triều Cát ôm hận, ngoan ngoãn giao mỹ nữ vào trong tay gả:
“Anh bạn! Tôi có một cuộc cá cược nhỏ anh có hứng thú tham gia không!?”
Triều Cát từ nãy giờ đã quan sát người thanh niên trước mắt cứ nhìn chằm chằm vào Chu Nhược Băng, lập tức hiểu được vụ cá cược này nhất định có liên quan đến mỹ nữ ngồi kế bên hắn. Triều Cát nở nụ cười tà thầm nghĩ xem tên lưu manh này giở trò gì, hắn nói:
“được tôi tham gia, hình thức trò chơi thế nào mời nói rõ!!?”
Người thanh niên mừng rỡ trong bụng biết tên đẹp mã này đã trúng kế, gã nhìn chiếc BMW của Triều Cát thì không thể nào so sánh về tốc độ với chiếc Lamborghini Aventador của gã, tên thanh niên cười vui vẻ tự tin nói:
“Trò chơi cá cược này không có gì khó, tôi và anh đua xe nếu người thắng cuộc bên thua phải làm theo yêu cầu của bên thắng, thế nào anh bạn có dám chơi không?”
Chu Nhược Băng nghe được vụ cá cược này, nàng liếc nhìn Triều Cát cười tà dị đồng ý trò chơi này, trong lòng Chu Nhược Băng cảm thấy bất an bởi xe hắn so với chiếc xe trước mặt thì thua quá xa có khả năng vụ cá cược này sẽ làm Triều Cát bại trận. Chu Nhược Băng lo lắng hỏi:
“anh có chắc nắm phần thắng không mà đã đồng ý đua xe hả!?”
Triều Cát cười ha hả trả lời khiến tim nàng muốn văng ra ngoài đó là tỷ lệ thắng chỉ có 10%, Chu Nhược Băng nghe hắn nói tiếp:
“10% anh sẽ giành chiến thắng em tin anh không!?”
Chu Nhược Băng mỉm cười ngọt ngào hiểu ra được ý tứ trong câu hỏi của hắn có ý thử nàng xem có tin tưởng hắn hay không, Chu Nhược Băng vui vẻ nói:
“em tin anh sẽ giành chiến thắng nhưng trước hết anh hỏi tên kia nếu gả chiến thắng sẽ đưa ra yêu cầu gì thế?”
Triều Cát làm theo lời nàng hỏi tên thanh niên yêu cầu nếu gã chiến thắng, người này thản nhiên trả lời y như gã đã chắc chắn nắm trọn chiến thắng:
“yêu cầu khá nhẹ, tôi thắng nữ nhân bên cạnh anh sẽ thuộc về tôi đêm nay!”
Tên nam nhân này nói ra yêu cầu của kẻ chiến thắng làm cho Chu Nhược Băng mặt trắng bệt không còn giọt máu, nàng liếc nhìn gã lạnh băng như hàng nghìn con dao đâm vào người gã còn Triều Cát thì càng cười to nhưng trong tâm trí hắn có ý nghỉ tàn ác vô cùng nói:
“Tôi cũng như anh nếu chiến thắng hình thức cũng rất là nhẹ nhưng chút nữa tôi sẽ nói được chứ!”
Người thanh niên chạy xe Lamborghini đồng ý không cần hỏi yêu cầu của hắn nếu gã bại trận, đèn xanh giao thông bậc lên gã chỉ đoạn đường gần đó là chỗ vắng ít xe chạy là nơi sẽ làm đường đua cho vụ cá cược này.