Thiên Đế Đọa Lạc Đô Thị

Chương 37: Văn phòng chủ tịch (hạ)




Triều Cát nhìn xung quanh tầng lầu 79 này chỉ có ba phòng và một phòng vệ sinh nữ, chỗ đầu tiên là phòng chủ tịch nơi Chu Nhược Băng làm việc, bên ngoài của phòng này được bố trị là nơi làm việc của thư ký, đi thêm một đoạn nhìn vào bảng treo trên cửa phòng là nơi nghỉ trưa của chủ tịch, Chu Nhược Băng nhìn hắn ngó xem xung quanh cười nói:

“tầng lầu này em yêu cầu kiến trúc sư thiết kế theo ý em được chia làm ba nơi tỉ lệ diện tích tương đối lớn, chỗ này là phòng nghỉ ngơi cũng là phòng thay đồ riêng chút nữa ăn xong vào đây nằm nghỉ, đằng kia là phòng ăn riêng cho chủ tịch, nhân viên công ty khi ăn trưa đều xuống lầu một được bố trí nhà ăn ở đó”

Chu Nhược Băng đi tới mở cửa phòng nắm tay hắn đi vào là một căn phòng rộng lớn, diện tích 100m vuông, ở giữa là căn phòng để một cái bàn tròn lớn bốn cái ghế đặt theo bốn hướng, Triều Cát nhìn thôi cũng đoán nội thất trong phòng ăn này không hề rẻ, nhìn trên bàn ăn có hai cái chén hai đôi đũa nhiều món ăn thơm phức trang trí vô cùng đẹp mắt như là tác phẩm nghệ thuật và một chai nước lọc cùng hai cái ly thủy tinh. Chu Nhược Băng nhìn món ăn mỉm cười nhìn Triều Cát nói:

“những món ăn này nếu ở một nhà hàng toàn là thứ cao cấp không đó tính sơ thôi cũng gần 50 ngàn vạn đấy, vì ở đây có một đầu bếp riêng tay nghề thượng hạng phụ trách nấu riêng cho em đó anh yêu! Chút nữa anh yêu ăn sẽ cảm thấy hương vị rất ngon miệng”

Triều Cát hơi ngạc nhiên không nghỉ chủ tịch Chu lại sinh hoạt xa xỉ đến vậy, Chu Nhược Băng nhìn hắn ngồi xuống nàng mỉm cười vui vẻ kéo ghế ra ngồi gần bên cạnh, dùng đũa gắp nhiều thức ăn vào chén hắn xong đút lên nói: “ngoan nào, em đút anh ăn nè!”

Triều Cát cười ha hả mở to miệng ra, Chu Nhược Băng cười hì hì gấp vào trong miệng hắn hết thức ăn nhìn hắn ăn ngon lành hỏi: “thế nào có ngon không anh yêu!”

Triều Cát vừa nhai vui vẻ gật đầu, nuốt thức ăn xuống bụng nhìn Chu Nhược Băng trêu: “em đút thức ăn vào miệng anh sao thấy giống mama chăm hài tử vậy nhĩ!!?”

Chu Nhược Băng gấp thêm thức ăn vào chén hắn xong nàng phì cười nói: “lúc nãy anh mút vếu em trong phòng làm việc nên giờ em phải phụ trách chăm sóc anh như người mẹ chăm sóc hài tử vậy đó!”

Triều Cát nghe nàng nói không đỡ được nữa, đơ người vài giây cười ha hả mở to miệng làm nũng đòi nàng gắp thức ăn vào miệng tiếp tục nhai nuốt xong nói: “anh ăn no rồi giờ tới anh đút em ăn nha!”

Chu Nhược Băng cười vui vẻ mở to miệng ra cho hắn gấp thức ăn vào miệng nhai nuốt, nhìn hắn hạnh phúc nàng ăn hết sạch sẽ những thức ăn hắn gấp bỏ vào miệng nàng, hai người ăn xong rót nước lọc vào ly uống, Triều Cát nói:

“nữ nhân dưới bàn lễ tân em tăng lương, tăng chức cho cô ấy đi, nhìn cô ta bị anh hù dọa đến nỗi hoảng loạn rồi!”

Chu Nhược Băng cười hì hì nhìn hắn, nàng mỉm cười gật đầu nói: “em sẽ báo thư ký điều cô ta làm ở vị trí khác, thích hợp hơn!, anh yên tâm cô ta sẽ được tăng lương thôi, giờ đi nghỉ trưa anh nhé!”


Triều Cát cười vui vẻ nắm tay nàng đi ra phòng ăn, đi tới vào phòng nghỉ trưa mở cửa vào là căn phòng rộng gần 200m vuông, bố trí một cái giường lớn bên cạnh là tủ đồ ở dưới có mấy đôi giày cao gót, lần trước đến khách sạn Huyền Kim có căn phòng để đồ riêng của nữ nhân này, giờ nơi làm việc cũng có căn phòng y hệt, mà Chu Nhược Băng là nữ nhân giàu có nhiều đồ dùng đặc biệt là quần áo thì hắn thầm nghĩ chắc cũng tới cả ngàn bộ đồ hàng hiệu đắt tiền, quá xa xỉ!. Sau này, nếu như Chu Nhược Băng có hài tử Triều Cát thở dài không biết sẽ thế nào đây, lắc đầu nghĩ đến đâu hay đến đó vậy.

Chu Nhược Băng nhìn hắn suy tư rất hấp dẫn, cười hì hì nói: “đang nghĩ gì mà chăm chú vậy hả anh yêu?”

Triều Cát hít một hơi thở dài nhìn nàng nói: “em sống xa xỉ vậy sau này sinh hài tử cho anh sẽ thế nào? Anh đang lo lắng đứa bé sẽ ỷ lại vào người mẹ giàu có nảy sinh hư hỏng thì biết làm sao?”

Chu Nhược Băng nhíu mày suy nghĩ nhìn hắn, nàng mỉm cười nói: “anh nói rất phải, vì thế hài tử em sẽ có cách dạy riêng giáo dục nó tự lập từ nhỏ nên anh đừng lo lắng quá nha, nhìn anh như ông cụ non vậy đó!”

Triều Cát nghe nàng trêu, cười ha ha đi đến giường nằm ôm nàng vào hôn má, mặt Chu Nhược Băng đỏ ửng nói: “chút 2h em làm việc nên anh đừng có...ah ..anh!, đừng mà...em còn ...phải làm... ah.. bỏ tay xuống đi.. anh đúng là đồ vô lại”

Nhìn nàng càng chống cự hắn càng thích thú, gia tăng thêm lực đạo ở tay đè nàng xuống, tay hắn cởi hết nút áo ra tiếng rên van xin của Chu Nhược Băng càng làm tăng thêm cơn hứng tình của Triều Cát, hắn cúi xuống mút lấy bờ môi hôn, bên trong lưỡi xoắn vào lưỡi nàng kích thích. Chu Nhược Băng chống cự thấy không tác dụng buông xuôi để mặt cho hắn đùa giỡn làm nàng dần dần động tình phối hợp với hắn hôn mút lại môi hắn, tay nàng dịu dàng ôm cổ hắn, chân chạm vào háng Triều Cát kích thích dương căng thẳng cứng, má Chu Nhược Băng thêm đỏ hồng dưới đầu lưỡi hắn liếm mút vào nhũ hoa, tay thì bóp trên bầu vếu to săn chắc, lúc này hắn tháo váy màu đỏ nàng đang mặc vứt xuống nền nhìn cái tất đen hắn dùng lực xé toang ra, đưa lưỡi liếm lên hai vành bông hoa đỏ hồng khiêu dục, liếm lên cánh hoa này sang cánh hoa kia hắn đưa lưỡi liếm lên hột đậu trên hang động kích thích phối hợp với hai ngón tay đưa vào móc lên thành hang động kích dục trong âm cung trào ra nước dâm.

Chu Nhược Băng cắn môi sung sướng, tay nàng vô thức sờ lên bầu vếu xoa nắn để giải tỏa cơn khoái lạc từ cái lưỡi liếm trên hạt đậu với hai ngón tay ma quỷ của Triều Cát đang tác quái trong hang động của nàng. Triều Cát ngồi dậy cởi quần áo ra vứt trên nền nhà, Chu Nhược Băng ngồi dậy xô hắn ngã xuống giường cười dâm nói:

“anh xã không cho em làm việc thì từ giờ tới chiều em phạt anh xã làm chuyện đó tới tan ca mới về”

Chu Nhược Băng đưa mông nàng về phía mặt hắn, canh đúng vị trí miệng của hắn để vào, hắn hiểu ý dùng lưỡi liếm lên vành cánh hoa rồi đưa lưỡi vào trong ngoáy điều. Chu Nhược Băng đưa tay cầm cột trụ hắn vuốt lên xuống đều, nàng khom người xuống dùng lưỡi liếm lên đầu cột trụ rồi đưa môi hôn vào nuốt cột trụ vào bên trong miệng, mút lên mút xuống đều đều trong tiếng rên ồ ồ từ họng nàng trào ra, phía dưới hắn dùng tay đưa vào bên trong nàng ngoáy móc lên thành hang động làm bên trong âm cung tuôn ra nhiều nước dâm. Chu Nhược Băng mút cột trụ hắn hơn hai mươi phút mà vẫn chưa thấy hắn có dấu hiệu đầu hàng, buông môi xoay người nhìn hắn mỉm cười tay cầm cột trụ canh ngay cánh hoa, Chu Nhược Băng ngồi xuống đứng mông nàng xoay đều một vòng rồi xoay ngược lại một vòng, tay nàng để trên ngực Triều Cát làm điểm tựa nàng nhấc mông dùng lực nảy mạnh ra trước rồi lùi lại phía sau cứ thế động tác nảy nhanh đều, miệng rên rỉ âm thanh khoái lạc, tay nàng ôm vào hông hắn chân ngồi chỏm xuống giường dừng lực ở mông nhúng lên đầu cột trụ rồi hạ thấp gần tới đáy trụ chạm vào tận âm cung nhúng nhanh trở về, nàng nhúng dập liên tục hơn 30 phút mông nàng nảy nảy dập mạnh vào háng hắn kêu bành bạch, miệng rên rỉ khoái lạc bên trong thành hang động âm đạo nàng mút chặt cột trụ hắn, hơi thở gấp rút bên trong hang động co giật đạt cao trào.

Triều Cát cười hì hì ngồi dậy, nhìn nàng lên đỉnh khoái lạc vui vẻ nói: “muốn làm anh xuất tinh hoa nhiêu đây chưa đủ đâu cơ, cỡ phải 4 tiếng nhé em yêu! Ài ráng lên không thì thua sớm mất mặt lắm a! Haha”

Chu Nhược Băng cười dâm nhìn hắn vừa giao hợp lên xuống, nói: “lúc.. trước.. em ..với ..nam ..nhân.. khác.. giao.. hợp.. tình.. một ..đêm ..em ..chủ ..động.. như.. vậy ..không.. tới 15.. phút.. là.. xong.. rồi.. anh.. xã.. khỏe.. quá.. hơn.. nữa.. tiếng.. mà vẫn.. không.. chịu .. thua.. để .. xem.. chịu.. được.. lâu.. mà.. nói..to.. thế.. cơ!!”

Triều Cát cười hắc hắc đè nàng xuống, hắn dùng lực ở cột trụ đẩy nhanh dập vào háng nàng phát ra âm thanh bành bạch hòa với tiếng rên rỉ khoái lạc từ miệng nàng, nhìn cặp vếu tưng lên tưng xuống rất thích mắt Triều Cát đưa tay lên xoa bóp, phía dưới gia tăng lực đạo dập vào bên trong hang thành âm đạo mút nát cột trụ, ra vào liên tục mà vẫn không có dấu hiệu cột trụ hắn phun tinh hoa, được hơn 1 giờ Chu Nhược Băng mở mắt nhìn hắn vẫn dập vào bên trong nàng hăng hái chẳng thấy hắn mệt mỏi, nhìn hắn càng giao hợp tinh thần hắn càng tươi sáng, hơi thở nàng có trở nên gấp ráp trong hang thì co thắt càng mút mạnh cột trụ hắn phối hợp càng nhịp nhàng hơn, Chu Nhược Băng rên rỉ bên trong nàng co thắt dữ dội lên đỉnh đạt cao trào lần nữa.

Triều Cát nhìn nàng tận hưởng cơn lên đỉnh hắn không ngừng lại vẫn tiếp tục ra vào cột trụ để nàng nhanh có cảm xúc ân ái trở lại, Chu Nhược Băng lên đỉnh nhiều lần nàng tuy mệt nhưng cơn sướng lại khiến cơn dâm nàng không chịu ngừng lại, tiếp tục cùng hắn giao hợp đến giờ tan ca mà hắn vẫn chưa chịu phun tinh hoa. Chu Nhược Băng chống tay lên giường, ở phía sau Triều Cát không ngừng nghỉ vẫn miệt mài dập cột trụ vào mông nàng này nảy lên va vào háng hắn, trong khi tay hắn vừa bóp vếu tăng cơn sướng vừa dùng miệng chòm tới hôn vào cánh môi đang rên rỉ khoái lạc, hắn buông môi đưa tay vịnh eo Chu Nhược Băng tăng thêm lực đạo ra dập mạnh vào cột trụ, nàng rên rỉ quay mặt nhìn hắn nỉ non nói:

“anh.. xã.. ah.. ah.. em.. chịu.. thua.. tan.. ca.. ah.. ah.. anh.. cho.. tinh.. ah.. ah.. hoa.. vào.. ah.. ah... bên.. ah.. trong.. em.. đi.. ah.. ah... em.. sướng.. quá.. ah.. ah.. anh .. ơi... ah.. ah.. em .. sắp.. sắp... ah ..ah ..lên.. ah.. nữa.. ah.. ah!!”

Triều Cát cười vui vẻ nàng đã chịu thua, hắn dùng lực dập thêm chục phút, bên trong nàng hang động co thắt mút chặt lấy dương căng hắn vận khí cho cột trụ co giật, Chu Nhược Băng cảm nhận bên trong hang cột trụ hắn có dấu hiệu sắp lên đỉnh xuất tinh hoa vào bên trong, nàng phối hợp nảy mông ra sau đón từng cú dập cột trụ vào sâu tận bên trong bắn ra một dòng nước vào âm cung cũng co thắt dữ dội nảy nảy mông lên đạt cao trào lên đỉnh cùng hắn.

Triều Cát chủ động chui cột trụ tách khỏi hang động, hắn nhìn cánh hóa trào ra một dòng nước trắng sệt hòa nguyện với nước dâm của nàng vừa đạt cao trào nhiễu xuống nền nhà. Triều Cát nhìn Chu Nhược Băng xoay người trở lại, mỉm cười chỉ cột trụ hắn nói: “cột trụ anh chưa sạch em mút nó đi”

Chu Nhược Băng nhìn cột trụ hắn dính đầy nước dâm cùng tinh dịch, nàng liếc hắn nói: “bẩn lắm em không mút đâu, có khăn kìa anh xã lấy lau đi!”

Triều Cát cười hắc hắc nói hâm dọa: “em không mút sau này đừng có giao hợp với anh nữa! Mình kết thúc ở đây nhé!”

Chu Nhược Băng nghe hắn nói vậy, mắc liếc nhìn hắn tay ngọc nhéo vào hông hắn ngồi xuống ngoan ngoãn mút cột trụ hắn sạch sẽ xong, Triều Cát cười ha hả vui vẻ lấy khăn giấy ngồi xuống lau đi tinh hoa rỉ ra từ cánh hoa của nàng. Triều Cát mặt lại y phục nhìn nàng cởi cái tất đen mới bị hắn xé rách vứt đi, lấy trong tủ đồ ngăn dưới ra một đôi tất đen mới mặc vào xong, nàng liếc nhìn hắn nói: “đôi tất này em có nhiều lắm, anh xã thích xé như vậy không hết đâu nha!”

Triều Cát cười ha hả, nhìn nàng mặc xong y phục chỉnh chu lại tóc tai gọn gàng, hắn chồm tới ôm nàng vào hôn lên môi, nói: “em nhìn sao xinh quá vậy, cái mũi cặp mắt chang mày nhất là cái miệng chỉ muốn cắn thôi a!”

Chu Nhược Băng vui vẻ hạnh phục được nam nhân của nàng khen như vậy mặt ửng đỏ, lí nhí nói: “anh xã cũng đẹp trai lắm chứ bộ, là một mỹ nam cực phẩm a!”

Triều Cát cười to nữ nhân này nũng nịu giỏi, nắm tay nàng rời khỏi phòng nghỉ ngơi, đi qua phòng làm việc của nàng nhìn thư ký Đỗ chưa về, nàng hỏi: “tan ca sao cô chưa về còn ở đây làm gì vậy?”

Thư ký Đỗ nhìn chủ tịch Chu nắm tay Triều Cát đi tới mặt ửng đỏ nhìn Triều Cát, cô thư ký này thường ngày thấy 2 giờ chiều là chủ tịch Chu sẽ thức dậy làm việc trễ lắm cũng 3 giờ mà không thấy bóng dáng, thư ký Đỗ lo lắng đi tới phòng nghỉ trưa của chủ tịch thì nghe bên trong phòng có tiếng rên rỉ khoái lạc của nữ nhân mà tiếng này rất giống tiếng của chủ tịch Chu. Ghé tai vào nghe thì âm thanh rên rỉ gào thét, sung sướng khiến thư ký Đỗ khó chịu, lặng lẽ rời đi trở lại ghế làm việc mà vẫn thấy bức rức, thư ký Đỗ đưa tay xoa lên vếu rồi cho vào trong váy thẩm du thỏa mãn cơn thèm, đến gần giờ tan ca thư ký Đỗ buồn tiểu đi ngang qua phòng nghỉ vẫn nghe âm thanh nó vọng ra, vội chạy vào giải quyết xong đi ngang trở lại tò mò ghé tai vào nghe tiếng Chu Nhược Băng rên rỉ chịu thua, thầm mắng: “nghe vậy quá ra tên nam nhân này 4 tiếng mà làm cô ma nữ này say mê không ngờ con ma nữ này dâm phết!, còn nói chịu thua ài không lẽ hắn lại khỏe đến vậy ta nhớ nam nhân giao hợp chừng 30 phút là xụi giò tên này....thật là không chịu dừng, ma nữ ơi nhanh ra ngoài cần cô ký vài cái văn kiện a!”

Thư ký Đỗ hít một hơi thở ra nói: “thưa chủ tịch, có vài tài liệu cấp dưới gửi lên cần chủ tịch ký”

Chu Nhược Băng liếc hắn oán trách, tại hắn mà công việc của nàng dang dở, Chu Nhược Băng đi lại cánh cửa phòng làm việc kéo một cái hộp lên hiện ra một dãy số từ 0 đến 9, nàng nhấn liên tục xong đưa ngón cái tay phải chạm vào thu vân tây, vài giây sau nghe tiếng bít cánh cửa mở ra, nàng xoay người lại nói thư ký Đỗ đem toàn bộ đóng giấy tờ vào trong phòng, Chu Nhược Băng nói:

“anh yêu, vào ngồi một chút đợi em ký xong rồi về nhé!”

Triều Cát đi vào trong phòng ngồi vào ghế đối diện là cái ghế của chủ tịch mà Chu Nhược Băng thường ngồi làm việc, ngắm nàng xem giấy tờ tay lật từng trang xem qua mỉm cười cầm bút lên ký vào, cứ thế gần 1 giờ tất cả điều đặt bút ký xử lý nhanh gọn. Chu Nhược Băng ký tên xong giao lại cho thư ký Đỗ đem ra ngoài, nàng nhìn hắn nói:

“công ty anh tìm được chỗ xây dựng chưa?”

Triều Cát nói ngày mai sẽ cho động thổ, nhìn nàng hỏi: “nhà xưởng xây dựng 6 tháng hoàn thành kịp không nhĩ”

Chu Nhược Băng nhìn hắn, phì cười bĩu môi nói: “không kịp đâu anh yêu, một nhà xưởng hoàn thành nhanh nhất cũng phải gần hai năm đó!”

Triều Cát kinh ngạc nhíu mày, bất mãn nói: “em nói cái gì cơ, gần hai năm mới hoàn thành thế thì lâu quá!”

Chu Nhược Băng nhìn vẻ mặt chán nản của hắn, nàng nhấn nút điện thoại, thư ký Đỗ vẫn còn ở ngoài nghe máy, nàng nói: “cô ở lại một chút nữa thống kê cho tôi các công ty có nhà xưởng thế chấp bị phá sản, soạn ra một bản đem vào đây nhanh nhé!”

Hai mươi phút sau, nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài cửa phòng thư ký Đỗ đi vào, trên tay là một tờ giấy được kẻ khung thống kê đưa Chu Nhược Băng xem xong tự giác thư ký Đỗ đi ra, nàng mỉm cười nhìn hắn nói: “bảng thống kê này ghi có tới 30 công ty nợ vốn vay công ty em hết khả năng trả nợ, công ty em buộc phải siết nợ thu hồi nhà xưởng đất đai cả giấy tờ nhà mới đủ trả nợ, sáng mai đến những chỗ này xem có chỗ nào phù hợp không nhé!”

Triều Cát cầm bảng thống kê lên lướt qua một lần, hắn nhìn Chu Nhược Băng mỉm cười nói: “căn biệt thự em tặng anh cũng nằm trong số những căn nhà em cho vay mượn hả?”

Chu Nhược Băng nhìn cười hì hì nói: “căn đó ban đầu chỉ là ngôi nhà lầu bình thường đã cũ, em cho công ty xây dựng cải tạo lại chút xíu thành ngôi biệt thự. Anh xã muốn đi xem không một chút em dẫn anh xã đi nhé!”

Triều Cát cười vui vẻ, nhìn nàng trêu: “nếu công ty anh làm ăn thua lỗ vay tiền em không trả nợ được, vậy em có siết nợ anh không đó!?”

Chu Nhược Băng nhịn cười nhìn Triều Cát mặt nghiêm nghị trêu nói: “phải siết nợ thu hồi lại tất cả những gì quy đổi thành tiền đều tịch biên hết, và lúc ấy anh sẽ ra đường ở!”

Triều Cát giả vờ hoảng sợ, kinh ngạc đứng dậy nói: “anh không ngờ có một ngày sẽ bị nữ nhân của anh đuổi khỏi nhà vì không trả được nợ, ôi em tuyệt tỉnh quá đấy!”

Chu Nhược Băng đứng dậy đi qua ôm hắn, mỉm cười nói: “em trêu anh thôi! anh là nam nhân của em, công ty anh em phải có trách nhiệm quản lý sẽ không có bị phá sản đâu nên chuyện anh ra đường ở chắc chắn sẽ không có đâu nha!”

Triều Cát cười ha ha, tay hắn quơ lên làm động tác đánh vào mông Chu Nhược Băng, nói: “trêu anh mà nói đuổi anh ra đường ở, đáng bị phạt 5 cái tát mông”

Chu Nhược Băng ngoan ngoãn xoay người đưa mông về phía hắn, Triều Cát cười ha hả phạt nàng 5 cái tát mông khiến hai gò má Chu Nhược Băng ửng đỏ cảm giác bị hắn đánh vào mông cũng có cảm giác động tình đến vậy, nàng kiềm chế cơn hứng tình xoay người lại, nắm tay hắn nói: “trời cũng tối rồi về thôi, lái xe chở em đến nhà mới em tặng nhé!”

Triều Cát vui vẻ cùng nàng xuống hầm để xe, trông thấy hai cái siêu xe, nói: “đi xe em hay xe anh”

Chu Nhược Băng nhìn hắn cười nói: “em là nữ nhân của anh đơn nhiên đi xe anh rồi, hihi!”

Triều Cát cười ha ha, nhìn chiếc Ferrari nói: “anh chỉ em xài nhẫn linh giới nhé!, em mở nhẫn hoạt động sau đó nhập hình ảnh chiếc xe Ferrari vào não bộ là chiếc xe tự động chui vào chiếc nhẫn linh giới, muốn lấy nó ra em cũng làm tương tự vậy đó!”

Chu Nhược Băng làm theo lời hắn, vài giây sau chiếc Ferrari đã biến mất trước sự kinh ngạc của nàng, mỉm cười ngồi vào trong chiếc xe Bugatti chạy đi khỏi tập đoàn Chu Thăng.