Chương 10: Không phải một thanh kiếm phàm tục
Phong Thần Kiếm tự rút khỏi vỏ, lao vào không trung, bay về phía của Hà Yêu.
Thanh kiếm này bề ngoài tầm thường, thân có màu đen, chui kiếm nhẵn nhụi, lúc lao lên trời, một số nhìn thấy, còn tưởng rằng một khúc gỗ bay loạn.
Hà Yêu không chú ý tới một thanh pháp kiếm phổ thông đang tiếp cận, chỉ nhìn chằm chằm hai vị đại tu sĩ, dùng tiếng của Nhân tộc để nói: “Hai người các ngươi nếu hôm nay không chạy, ta mặc kệ bối cảnh là gì, lập tức nuốt sống.”
Lục Đạo Nguyên giận dữ quát: “Yêu nghiệt câm miệng, chỉ vừa đột phá Hóa Thần cảnh nhất trọng thiên, để bổn tọa xem ngươi đỡ được mấy chiêu của ta.”
Mặc dù thương thế rất nặng, nhưng dù sao cũng là Hóa Thần cảnh, thoáng điều tức liền sinh long hoạt hổ.
Chỉ là thực lực thật sự giảm mất mấy thành.
Lục Đạo Nguyên nói xong, truyền âm với Tịnh Thi Hà: “Phật cô, giúp ta hộ pháp, ta dùng truyền tin phù báo cho sư bá đến đây hàng phục con yêu nghiệt này.”
“Sư bá nhà ngươi?” Tịnh Thi Hà kinh ngạc nói.
Lập tức mở ra một cái chuông lớn màu vàng, thu cả hai vào bên trong.
Sư bá của Lục Đạo Nguyên, chính là đại trưởng lão Lôi Toàn Các, đã sống hơn năm trăm năm, tu vi cực kỳ khủng bố, là một vị lão quái vật Độ Kiếp cảnh hậu kỳ.
Chỉ cần vị sư bá này kịp thời nhận được truyền tin, trong một canh giờ nhất định đuổi tới Thiên Hải thành.
Vậy nên việc hai người cần làm lúc này chính là câu giờ.
Đủ để cho vị sư bá kia đuổi đến nơi.
Hà Yêu cũng nhận ra không ổn, nó quát lạnh, mấy chục đầu xúc tua có to bằng một tòa nhà đập xuống, giáng mạnh vào chuông vàng.
Đang.
Một tiếng vang lớn vang lên, hai vị đại tu sĩ thân thể chấn động, chút nữa đứng không vững.
“Vừa đột phá Hóa Thần cảnh đã mạnh như vậy rồi?” Tịnh Thi Hà kinh hãi thất thanh.
Lục Đạo Nguyên nhướng mày, tay chân cũng không rãnh rỗi, liên tục thi triển thần thông đánh ra mấy chục đạo lôi điện công kích về phía Hà Yêu.
Chỉ có điều trên người bị trọng thương cho nên uy lực thần thông suy giảm mạnh, chỉ có thể làm cho Hà Yếu có chút đau đớn mà thôi, trái lại còn khiến nó trở nên cuồng bạo hơn trước.
“Khốn kiếp Nhân tộc, ta chỉ muốn đồ một thành, các ngươi đi so đo với ta làm chi?”
Lục Quân bên dưới nghe thấy vậy, rất muốn nói so đo tôn tử nhà ngươi.
Bất quá lực chú ý lại đặt vào đằng xa, chỗ đó một thanh hắc kiếm đang bay lượn, thân hình lắc lư, giống như có thể rớt bất cứ lúc nào.
Xác thực, Phong Thần Kiếm sắp chịu không nổi, dư ba trận chiến quá mạnh mẽ làm cho nó không cách nào ổn đinh thân hình.
Mỗi lúc bay lên, liền bị dư ba đập xuống, tình cảnh có chút thảm thương.
Thế nhưng nó không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục lao về phía Hà Yêu.
Thanh kiếm này... Lục Quân cảm thấy có chút khâm phục nó.
Đổi lại là hắn, hắn chắc chắn không có can đảm đến gần trận chiến như vậy.
Hà Yêu trở nên cuồng nộ tạo ra dư ba cực kỳ khủng bố, toàn bộ kiến trúc xung quanh đều bị nó đập nát.
Ầm ầm ầm.
Trong Thiên Hải thành bỗng dưng phát ra ba t·iếng n·ổ lớn, mặt đất bắt đầu nứt vỡ, trong chớp mắt cả tòa thành chìm vào trong đại hà.
Hà Yêu thấy vậy, gầm lên giận dữ: “Các ngươi cũng chôn cùng nó đi.”
Nói xong, uy thế tăng mạnh, trực tiếp lao đến hai vị đại tu sĩ muốn mang cả hai cùng chuông vàng lao vào trong đại hà.
Lấy thương thế hiện tại, nếu bị mang vào trong đại hà, hai vị đại tu sĩ nắm chắc phần c·hết.
“Không ổn!” Lục Đạo Nguyên quát.
“Lui!” Tịnh Thi Hà điều khiển chuông vàng thoát khỏi vòi của Hà Yêu, đáng tiếc nó quá khổng lồ, trong nháy mắt đã bao phủ cả hai vào trong.
Mắt thấy hai người sắp bị kéo vào trong đại hà.
A!!!
Bỗng nhiên Hà Yêu gầm lên một tiếng đau đớn, một cái vòi bạch tuộc không biết bị cái gì chém đứt rớt xuống đại hà cuồn cuộn.
Nó phẫn nộ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một thanh hắc kiếm đang ra sức chặt vòi của nó.
“Súc sinh từ đâu xuất hiện vậy?” Hà Yêu nộ quát.
Lúc phát hiện thanh hắc kiếm này chỉ là pháp kiếm phổ thông, nó vừa giận vừa thẹn.
Hà Yêu giơ vòi bạch tuộc lên cao sau đó đập xuống thật mạnh, muốn trực tiếp dùng sức mạnh nghiền nát thanh pháp kiếm phổ thôn này.
Phong Thần Kiếm nhẫn nhịn đã lâu, nay có cơ hội liền vui thích chặt chặt chặt, đột nhiên nhìn thấy bầu trời tối sầm lại, một cái vòi khổng lồ đang đập xuống người nó, thế là nó xoay người vung lên một kiếm, lưỡi kiếm lóe lên hắc mang rồi trực tiếp chặt đứt cái vòi.
“A, khốn kiếp.” Hà Yêu cực kỳ không cam lòng, nó hoàn toàn không hiểu vì cái gì chỉ là một thanh pháp kiếm phổ thông thế là liên tục chặt đứt hai cái vòi của nó.
Bầu trời nổ lên một đạo lôi đình, sau đó đánh thẳng vào đầu bạch tuộc của thủy quái Hà Yêu, khiến cho thân hình khổng lồ của nó lắc lư một cái.
“Ba bề thọ địch, trong nháy mắt không g·iết được ai, không được, ta phải chạy mau, đợi Nhân tộc đại năng đuổi đến, ta c·hết không toàn thây.” Hà Yêu đảo con ngươi vòng vòng, ngay lập tức buông tha ý định g·iết c·hết hai người Lục Đạo Nguyên và Tịnh Thi Hà, nhảy vào trong đại hà rộng lớn không thấy bờ rồi biến mất không tung tích.
Mặc dù tiếc uổng, nhưng vì mạng sống nó đành phải làm như vậy.
Lục Đạo Nguyên và Tịnh Thi Hà thấy thế thở phào một hơi, cùng nhảy lên trên bờ đại hà, chăm chú nhìn xuống dưới.
Lục Đạo Nguyên thở dài, nói: “Con Hà Yêu này quá mức giảo hoạt, đợi sư bá ta đuổi đến, e là nó đã xuôi theo đại hà trốn ngoài ngàn dặm.”
Tịnh Thi Hà gật đầu, phẫn nộ nói: “Hại c·hết nhiều phàm tục như vậy, kết quả để nó bỏ chạy. Thôi thôi, cũng là do hai ta thực lực không đủ nên mới thành ra như vậy.”
Hai người nhìn nhau, đều thấy được nỗi xấu hổ trong mắt người còn lại.
Làm Hóa Thần cảnh ngũ lục trọng thiên, được lệnh tông môn xuống núi t·ruy s·át một đầu đại yêu Hợp Thể cảnh, dù cho cuối cùng nó đột phá Hóa Thần cảnh, thế nhưng để cho nó gây họa lên trăm vạn phàm tục như vậy, sau cùng còn nhấn chìm Thiên Hải thành, bọn họ cảm thấy mình không còn mặt mũi để gặp người khác.
Lục Đạo Nguyên xoay đầu, nhìn về phía bình địa sau lưng, hô lớn: “Vừa rồi mắt thấy sắp bị Hà Yêu kéo vào trong đại hà, được đạo hữu tương trợ, mới may mắn thoát c·hết, tại hạ Lục Đạo Nguyên Lôi Toàn các, bên cạnh là Tịnh cô Tịnh Thi Hà của Thiên Phật quốc, cảm tạ đạo hữu, may này nếu có duyên, mời đến bản các trò chuyện.”
Nói rồi, cả hai đằng không bay lên bầu trời, trong nháy mắt rời khỏi Thiên Hải thành.
Mấy canh giờ sau có mấy chục thân ảnh mặc đạo bào và trường sam cùng nhau đáp xuống ở nơi đã từng là Thiên Hải thành, xong rồi chia ra khắp nơi thu dọn chiến trường.
Lục Quân ở bên cạnh nhìn xem một lúc liền rời đi.
Trên lưng hắn Phong Thần Kiếm yên lặng ngủ say.
“Phong thần nha phong thần... được đặt tên như vậy, tự nhiên không phải là phàm tục chi kiếm. Thật hi vọng một ngày ngươi sẽ cùng ta trảm thần.” Lục Quân cười cười, đạp mây rời đi.
Hắn ban đầu đi đến Thiên Hải thành là vì muốn tiến vào trong đại hà dò xét một hai, kết quả xuất hiện một đầu Hà Yêu nên coi như uổng công vô ích, tuy rằng Hà Yêu đã bỏ chạy thục mạng, thế nhưng trong đại hà vẫn còn một cái thủy đại trận, lấy tu vi của hắn không cách nào tiến vào, cho nên đành hẹn ngày sau vậy.
Ba tháng sau, Lục Quân đột phá Kim Đan cảnh ngũ trọng thiên, xuất hiện ở một dãy sơn mạch khổng lồ có tên là Long Hình sơn mạch.