Chương 94: Âm Sát Tông
"Ầm ầm!" Tiếng nổ kinh thiên vang vọng, làm Hàn Thủy Cư rung chuyển nhè nhẹ, một trận linh khí ba động lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Trần Vũ ngồi trong Tu Luyện Thất nghiên cứu khôi lỗi, lúc này hắn bỗng ý thức được có gì đó không đúng.
Hắn âm thầm thả thần thức ra ngoài quan sát, rốt cuộc phát hiện trận chiến kịch liệt của Vương thị cùng Tào thị cách đó không xa.
"Tu sĩ Ngưng Khí tầng chín!" Trần Vũ lẩm bẩm, bàn tay vẫn tiếp tục kiểm tra đầu khôi lỗi.
Thành thật mà nói, hắn không có hứng thú xen vào chuyện người khác, tốt nhất cứ lặng lẽ ẩn nấp trong động phủ.
Với lại, hiện tại hắn đang hứng thú với Khôi Lỗi Thuật, thứ này làm hắn tò mò không thôi.
Nếu có thể phục chế, vậy thực lực của hắn sẽ tăng lên một chút, khi đó cũng thuận tay làm một số chuyện trong bóng tối.
Lại nói, mặc dù đám người ngoài kia không phải cao thủ Trúc Cơ Kỳ, nhưng cũng gây cho hắn không ít áp lực.
Nói gì thì bên ngoài có tới mười lăm gã tu sĩ tầng chín, hắn làm sao không quan tâm cho được?
Trần Vũ thi triển trạng thái nhất tâm nhị dụng, một bên thả thần thức dò xét trận chiến, một bên nghiên cứu khôi lỗi.
. . .
Cùng thời điểm đó, Tử Lôi Châu vừa p·hát n·ổ, Phi Chu của Vương thị đã hạ xuống đất, tránh sóng xung kích làm ảnh hưởng.
Năm người đồng loạt lùi về sau mấy bước, đồng thời gọi Thanh Phong Kiếm trở về, ánh mắt cẩn thận đánh giá đám người Tào thị.
Khói bụi tán đi, chỉ thấy gã áo choàng màu đen đang cầm chiếc thuẫn màu đen, có điều trên đó đã xuất hiện nhiều vết nứt.
Sau vài hơi thở, vết nứt lan nhanh, sau đó "rắc" một tiếng, tấm hắc thuẫn vậy mà vỡ thành nhiều mãnh.
Đám người Vương thị thấy vậy thì hít sâu một hơi, bất quá bọn họ cũng đoán được sự tình tương tự.
Nếu đối phương muốn bắt người, đoán chừng đã chuẩn bị đủ các loại thủ đoạn, bởi vậy tránh được là điều hiển nhiên.
"Tốt tốt tốt! Không nghĩ Vương thị lại dám chơi lớn như vậy, đúng là muốn chống đối cùng Âm Sát Tông chúng ta rồi!"
Gã áo choàng màu đen giận quá cười lớn một tiếng, đảo tay phóng ra năm tấm trung phẩm Hỏa Diễm Phù.
"Trung phẩm Hỏa Diễm Phù!" Gia chủ Vương Lạc Khung giật mình, lập tức lui lại cùng những người khác.
Oành oành oành...
Tiếng nổ vang vọng cả thiên địa, chỉ trong chớp mắt mặt đất đã xuất hiện năm cái hố sâu hơn một trượng, khói bụi tứ tung.
"Xẹt!"
Âm thánh xé gió truyền tới, một thanh phi đao như thiểm điện lao tới.
Vương Lạc Khung nhất thời không tránh kịp, liền dùng Thanh Phong Kiếm đỡ lấy một kích.
"Ong!"
Vương Lạc Khung bị đẩy lùi về sau vài bước, phải một lúc mới đứng vững được, hai tay vẫn còn cảm giác tê rần.
Đây không phải Vương Lạc khung yếu, mà là pháp quyết của đám ma đạo này quá mức quỷ dị.
Hơn nửa, bản thân y còn đang trọng thương, không tránh khỏi thua thiệt là điều đương nhiên.
Mười tên tu sĩ tầng chín của Tào thị nhìn nhau gật đầu, sau đó tách ra hai người quấn lấy một người.
Trưởng lão Vương Tông Hải bị hai gã áo choàng đen vây lấy, liên tục bị pháp thuật đối phương đánh lùi về sau.
Hai gã áo choàng đen thấy vậy thì cười lạnh, thi triển Hắc Diễm Thuật đánh tới hộ thuẫn của Vương Tông Hải.
"Hắc hắc, để xem Tông Hải trưởng lão chịu được bao lâu." Gã áo choàng đen cười lạnh, một mực lấy sự đau khổ của người khác làm niềm vui.
Trưởng lão Vương Tông Hải hừ lạnh một tiếng, nuốt xuống một viên Tụ Khí Đan, sắc mặt mới đỡ hơn đôi chút.
Ngay thời điểm đó, Vương Lạc Khung đỡ hơn Vương Tông Hải vài phần, bản thân hắn b·ị t·hương nhẹ, nên miễn cưỡng chống đỡ được.
"Vương gia chủ, ngươi nên xuôi tay chịu trói, tránh cho ăn thêm đau khổ." Tào Ấu Khanh cười gằn, vẻ mặt càng thêm hung dữ.
Lúc này, ba người Vương Tông Thiên, Vương Ngô Bình cùng Vương Ngô An lại thê thảm, b·ị đ·ánh văng ngược về sau mấy trượng.
Trưởng Lão Vương Tông Thiên phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt già nua thêm mười tuổi.
"Tông Thiên trưởng lão!" Vương Ngô An, Vương Ngô Bình thấy trưởng bối b·ị đ·ánh trọng thương, hai mắt đỏ ngầu, nhanh chóng chạy tới tiếp ứng.
"Còn chưa tới phiên các ngươi xen vào đâu, ở lại đây cho ta!" Gã áo choàng đen một trảo tóm vào hư không.
Phía trên đầu Vương Ngô An cùng Vương Ngô Bình thình lình xuất hiện một bàn tay màu đen ấn xuống.
"Âm Sát Tông, Tào thị, ta liều mạng với các ngươi!" Vương Ngô An gào lớn, điều khiển pháp khí hình cái chén đánh tới.
"Ha ha, tốt tốt tốt, tới đây tới đây, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tuyệt vọng!" Gã áo choàng màu đen cười ha hả.
Bất quá, năm người b·ị t·hương không chống đỡ được bao lâu, nhanh chóng bị đối thủ đánh tới bên cạnh động phủ của Trần Vũ.
Có điều, động phủ của hắn ngụy trang quá tốt, đám tu sĩ không cẩn thận quan sát, chắc chắn không nhìn ra điểm bất thường.
Đây là vì an toàn của bản thân, Trần Vũ làm sao không cẩn thận cho được, bởi vậy mới thấy thủ thuật ẩn nấp của hắn càng lúc càng huyền diệu.
"Ồ, linh khí nơi đây vậy mà nhiều hơn những nơi khác!" Tào Ấu Khanh vừa đuổi tới, âm thầm khen tốt.
Bất quá, đây chưa phải lúc thưởng thức phúc địa, Tào Ấu Khanh nhìn đám người Vương thị, vẻ mặt hiện lên một vòng tiếu dung.
Ngồi trong Tu Luyện Thất, thắn thấy rõ ràng trận chiến vừa rồi, nhưng hiện tại đối phương bị dồn tới trước động phủ, sợ rằng khó tránh khỏi liên lụy.
Bất quá, trong sát na này Trần Vũ vô tình nhìn thấy tấm lệnh bài màu đen trên đai lưng một gã Âm Sát Tông.
Trần Vũ mở túi trữ vật lấy ra một tấm lệnh bài tương tự, ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia sát cơ.
Trong lúc tức giận, ngoài cửa vang lên âm thanh v·a c·hạm nặng nề.
Vương Tông Hải b·ị đ·ánh văng vào cửa động phủ, cả người chật vật, tóc tai rối bời, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi.
"Tông Hải thúc, Tông Hải trưởng lão, Tông Hải đệ..." Bốn người đồng loạt thu tay, gấp rút chạy lại đỡ lấy Vương Tông Hải.
"Tông Hải thúc, mau mau ăn đan dược chữa thương vào." Vương Ngô An lấy một viên đan dược màu đỏ đút vào miệng Vương Tông Hải.
Mặc dù Vương Tông Hải đã thoi thớp, nhưng vẫn cố gắng nuốt đan dược xuống bụng, miễn cưỡng ngồi dậy thi pháp ổn định thân thể.
"Không... không sao, gia chủ đừng lo cho lão già sắp c·hết như ta, mau tìm cách chạy trốn đi!" Vương Tông Hải nắm lấy bàn tay của Vương Lạc Khung, giọng nói vô cùng yếu ớt.
Nắm lấy bàn tay già nua của Vương Tông Hải, Vương Lạc Khung không nói lời nào, ánh mắt câm hận nhìn tới đám người Tào thị.
Tào Ấu Khanh híp mắt, lạnh nhạt nói: "Ý trời đã định, nếu trước kia các ngươi ngoan ngoãn giao ra Vương thị, thì bây giờ đâu có ăn đau khổ như vậy?"
Lời này vừa ra, năm người Vương thị cực kỳ tức giận, gia tộc không phải muốn giao là giao, huống chi hai phương còn là kẻ thù không đội trời chung.
"Tào thị các ngươi cấu kết Âm Sát Tông làm nhiều chuyện ác, sớm muộn cũng gặp báo ứng." Vương Lạc Khung nghiến răng, ánh mắt câm phẩn nhìn đối phương, hận không thể một chưởng đ·ánh c·hết tên tiểu nhân kia.
"Báo ứng? Ha ha, trời còn chưa quản được ta đâu!" Tào Ấu Khanh cười gằn, hai tay bối sau lưng, vẻ cao cao tại thượng.
Bây giờ Vương thị như cá nằm trên thớt, chỉ cần đem bọn chúng tới đó uy h·iếp, đám tiểu bối bên trong dám không mở đại trận hay sao?
Huống hồ, tình huống xấu nhất Tào Ấu Khanh đã sớm nghĩ tới, nếu không chịu nghe lời, hắn không ngại thi triển các loại thủ đoạn t·ra t·ấn.
"Nghe nói trời cũng không quản được các ngươi, vậy để lão phu đến chăm sóc các ngươi một chút." Giọng nói già nua không lớn không nhỏ, không biết từ đâu chậm rãi truyền đến tai tất cả mọi người.