Chương 90: Luyện Đan Thuật
Thời gian trôi qua, kể từ lúc đột phá tầng ba đến nay đã qua bốn ngày.
Bốn ngày này, ngoại trừ củng cố tu vi, Trần Vũ thường xuyên nghĩ tới vấn đề nghi hoặc bấy lâu nay.
Thành thật mà nói, thông thường nhất phẩm linh tuyền đều hữu dụng với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, có điều tác dụng không lớn lắm.
Bất quá, Trần Vũ chỉ là một gã tu sĩ tầng ba nho nhỏ, theo lý mà nói, linh tuyền vẫn có tác dụng lớn với hắn.
Nhưng không biết tại sao, linh tuyền càng lúc càng không có hiệu quả trong quá trình tu luyện.
Nếu nói nhất phẩm linh tuyền chứa linh khí mỏng manh cũng không đúng, cái kia Trịnh sư thúc còn muốn c·ướp cơ mà?
Hết thẩy, có lẽ do Hỗn Độn Thiên Kinh quá mức đặc thù, cho nên mới bài xích nhất phẩm linh tuyền nhanh hơn người khác.
Trần Vũ nhìn Tụ Linh Hồ Lô, trong đầu bất chợt nảy sinh một ý nghĩ hết sức táo bạo.
Mật độ linh khí trong linh tuyền quá mức mỏng manh, vậy tại sao không làm cho nó nồng đậm hơn?
Làm được như vậy, Trần Vũ tin chắc mình có thể dựa vào nó để đột phá tới tầng chín trong vòng mười năm kế tiếp.
Nghĩ tới đây, Trần Vũ càng thêm vui mừng, vẻ mặt càng hiện lên sự quyết tâm.
Lần này, ý tưởng của hắn rất đơn giản, chính là cố gắng gom linh khí lại một chỗ, sau đó cô động thành thực thể.
Như vậy, linh khí sẽ tinh nhuần đến cực điểm, lại không sợ bị tiêu tán quá nhanh, được mấy đại tông môn gọi Linh Dịch.
Giá trị vật này vượt xa linh thạch bình thường rất nhiều, đúng là loại thiên tài địa bảo khó cầu được.
Cách cô động linh khí hắn cũng đã nghĩ ra, đó là tách linh khí ra khỏi linh tuyền, sau đó hảo hảo gom lại một chỗ.
Mà nghĩ tới chữ "tách" Trần Vũ chợt nhớ tới phương pháp luyện đan của người tu tiên.
Luyện Đan Sư có thể tách tinh hoa ra khỏi linh dược, vậy cũng có thể dùng cách này để tách linh khí ra khỏi linh tuyền.
Nghĩ tới đây, Trần Vũ liền chạy vào Địa Uyên Thành mua sắm đan lô.
Nhưng giá cả mấy thứ này lại đắt hơn so với tưởng tượng, đi một vòng, hắn đành cắn răng mua đan lô nhỏ nhất để sử dụng.
Có đan lô trong tay, Trần Vũ trở về động phủ nghiên cứu cách chiết xuất và cô động linh khí.
Theo hắn nghĩ, cách tách linh khí ra khỏi linh tuyền cũng giống như cách thu thập muối từ ngàn đời trước.
Đối với muối ăn, cứ việc đem nước biển phơi dưới ánh nắng, nhiệt lượng từ mặt trời sẽ làm hơi nước bốc lên, còn lại sau cùng chính là tinh thể muối.
Mặc dù không biết người khác làm cách nào, nhưng hắn muốn dựa vào cách tương tự để cô động linh khí.
Trần Vũ dùng Khống Vật Thuật điều khiển đan lô lơ lửng trên không trung, còn bên dưới thi triển Hỏa Đạn Thuật để đốt.
Nhiệt lượng tỏa ra từ Hỏa Đạn Thuật cực kỳ mãnh liệt, đan lô nhanh chóng chuyển từ màu đồng sang màu đỏ.
Thấy thời cơ đã tới, Trần Vũ đổ vào đan lô một lượng linh tuyền vừa đủ, sau đó đóng nấp lại.
Tiếp đến chính là quá trình gian khổ nhất, hắn phải thi triển hỏa hầu liên tục, nếu không mọi thứ sẽ thành công cốc.
Tuy bản thân đạt tu vi tầng ba, nhưng thi triển hỏa hầu không ngừng nghĩ, hắn chịu không nổi.
Trần Vũ vừa uống linh tuyền vừa điều chỉnh hỏa hầu cho thích hợp, theo thời gian trôi qua, sắc mặt của hắn ngày càng tái nhợt.
Pháp lực bị tiêu hao lần này còn nhiều hơn lăng không phi hành rất nhiều, nhưng thấy sắp chạm tới vạch thành công, Trần Vũ đành cắn răng chịu đựng.
Qua một tuần trà, nấp đỉnh đan lô liên tục phun ra khói trắng mù mịt, đó chính là hơi nước bị nhiệt lượng đẩy ra.
Theo thời gian trôi qua, âm thanh soi sục mỗi lúc một nhỏ đi.
Đến một khắc sau, âm thanh đã biến mất hoàn toàn, lúc này hắn mới thở phào một hơi.
Trần Vũ tranh thủ thời gian uống một ngụm linh tuyền, sau đó điều khiển đan lô từ từ rơi xuống mặt đất.
Lúc này, có thể thấy mặt trắng bệch của hắn đã hiện ra nụ cười xán lạn, hắn còn nghĩ đây không phải chuyện khó gì.
Trần Vũ nhanh chóng mở nấp đan lô, hai mắt nhanh chóng nhìn vào trong tìm Linh Dịch.
Nhưng nụ cười xán lạn của hắn rất nhanh đã cứng ngắt, sau đó chuyển từ vui mừng sang ngơ ngác.
"Linh Dịch của ta đâu?" Trần Vũ ngẩn người, hắn lật ngược đan lô xuống kiểm tra, còn không ngừng vỗ vỗ mấy cái.
Bất quá, mọi thứ đã khiến hắn thất vọng, đến một hạt bụi cũng không có rơi xuống.
Trần Vũ thẩn thờ, hắn vứt đan lô sang một bên, ngã người nằm xuống nền đá nghỉ ngơi.
Mệt mỏi cả buổi vậy mà không có chút thành quả, Trần Vũ đành cười khổ, xem ra mọi chuyện không có đơn giản như hắn nghĩ.
Nghỉ ngơi một canh giờ, Trần Vũ ngồi dậy nhập định tu luyện, cố gắng hồi phục linh lực một cách nhanh nhất.
Thời gian cứ trôi qua, ngày nào hắn cũng luyện một lò linh tuyền, nhưng sau mười ngày, kết quả vẫn không thay đổi.
Trần Vũ chau mày, dường như cái gọi là luyện đan của người tu tiên khác xa tưởng tượng của hắn.
Dù sao, người tu tiên không phải dùng cách đun nấu bình thường để chiết x·uất t·inh hoa của linh dược.
Sau mấy lần thí nghiệm thất bại, Trần Vũ cũng nhận ra một điều, đó là tiên đan của tu tiên giả khác với đan dược của phàm nhân.
Mặc dù biết luyện đan và chiết xuất linh khí có điểm tương đồng, nhưng muốn hiểu rõ hơn phải đi thỉnh an Luyện Đan Sư.
Có điều, bọn họ đều là người bận rộn, làm sao có thời gian chỉ điểm một tên tán tu không người chống lưng như hắn?
Lấy linh thạch để câu thông sao? Sợ rằng chưa hỏi được bao nhiêu đã hết sạch kinh phí rồi.
Kỳ thật vẫn còn một cách, đó là thi triển thiên phú về dược liệu, sau đó tiến vào Đan Các học tập.
Nhưng nơi đó cần người đề cử mới vào được, hắn thân cô thế cô, tuyệt nhiên không cách nào chạm tới.
Sau cùng, Trần Vũ đành chạy vào Địa Uyên Thành tìm mua mấy quyển luyện đan cơ sở.
Trở về Hàn Thủy Cư, Trần Vũ bước ra ngoài động phủ, đến cạnh con suối lấy ra một chiếc bàn và một chiếc ghế lắc lư.
Sau đó dùng linh tuyền pha trà, rồi ngồi xuống nghiên cứu cái gọi là luyện đan chi đạo của người tu tiên.
Trần Vũ vừa thưởng thức trà thơm vừa xem luyện đan chi đạo, trong quá trình này vẻ mặt của hắn thay đổi liên tục, khi thì chau mày, khi thì trầm tư suy nghĩ.
Hành động buồn tẻ của Trần Vũ cứ lập lại từ ngày này qua ngày khác, nhưng hắn không hề có chút buồn chán, trái lại càng thêm kích thích.
Mặc dù bản thân có nền tảng luyện đan của Bạch Lão, nhưng thủ thuật ngưng đan của người tu tiên quá khác biệt, khiến hắn phải suy nghĩ thật lâu mới nghiệm ra một chút đạo lý bên trong.
Trải qua lần này, hắn mới biết luyện đan có hai cách, thứ nhất là dùng trời đất làm lô, thứ hai là sử dụng đan lô.
Tu sĩ cấp thấp thường dùng cách lấy trời đất làm lô, sau đó dùng Khống Vật Thuật khống chế linh dược.
Ưu điểm cách này là không cần tốn linh thạch để mua đan lô, tuy nhiên chỉ có thể luyện được mấy loại đan dược cấp thấp, tỷ như Tụ Khí Đan chẳng hạn.
Ngược lại, chính là những người chuyên nghiệp hơn, bọn họ dùng đan lô để luyện đan.
Nhược điểm cách này cơ hồ không có, có chăng là đối với mấy gã tán tu không có linh thạch để mua đan lô.
Về phần ưu điểm thì không cần bàn cãi, có thể luyện ra các loại đan dược cao cấp, hơn nữa chất lượng lại vô cùng tốt.
Lại nói, không phải đan dược nào cũng luyện nhanh được, có một số đan dược đặc thù cần tới mấy tháng mới hoàn thành.
Bởi vậy, người ta mới nghĩ tới cách sử dụng đan lô để luyện đan.
Thông qua cách này, nhiệt lượng sẽ được bảo toàn nguyên vẹn, như vậy tỷ lệ thành đan cũng cao hơn, đan dược ra lò cũng có phẩm tốt hơn.