Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 83: Võ Giả Cuồng Vọng




Chương 83: Võ Giả Cuồng Vọng

"Con kiến hôi này cũng không tệ." Sở Thanh Vân hơi ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một tia thích thú.

Trước khi tới đây, hắn nghe nói những người này chỉ có tu vi con sâu cái kiến, không ngờ vậy mà miễn cưỡng chống được uy áp của hắn.

Nhưng còn chưa để Sở Thanh Vân kịp mở miệng ra vẻ ta đây, chỉ thấy Tiêu trưởng lão nhẹ nhấc tay.

Một cổ uy áp từ trên trời đột ngột giáng xuống, làm Sở Thanh Vân trực tiếp cắm đầu xuống đất, khóe miệng chảy máu tươi.

"Hừ, có chút ngoài sở liệu, không ngờ nơi đây vẫn còn cường giả như vậy, xem ra ta đã nhìn lầm." Sở Thanh Vân nghiến răng, miễn cưỡng đứng dậy, quay đầu bỏ chạy.

"Muốn chạy? Muộn rồi!" Tiêu trưởng lão nhàn nhạt lên tiếng, điểm nhẹ ngón tay làm mặt đất xuất hiện một cái hố to.

Sở Thanh Vân hoảng sợ, đây là lần đầu hắn sợ hãi đến thế, điều này vô tình sỉ nhục tôn nghiêm của hắn, khiến hắn giận thấu trời xanh.

Thần có thể c·hết, nhưng tuyệt đối không được xúc phạm, không được khinh thường.

Trong sát na này, thực lực chân chính của hắn bắt đầu bùng nổ, hai mắt chợt lóe, kim quang đại thịnh.

"Chạy? Ngươi còn chưa đủ tư cách để ta phải chạy! Kiếm Hồn hiện! Thôn Phệ Võ Hồn hiện!" Sở Thanh Vân ngẩn mặt lên trời thét lớn một tiếng.

Tiếng thét vừa dứt, quanh người Sở Thanh Vân đột nhiên b·ạo đ·ộng, lực lượng đột ngột tăng vọt.

Chỉ thấy sau lưng Sở Thanh Vân thình lình xuất hiện một đầu mãng xà màu đen dài hơn tám thước, mà trước mặt đồng thời cũng hiện ra một thanh kiếm dài hơn hai thước.

Giờ khắc này, Tiêu trưởng lão đã có tính toán, muốn lấy thanh niên ngạo mạn này thử đao một chút.

Bởi vậy Tiêu trưởng lão không có ra tay ngăn cản, mà để tên nhóc miệng còn hôi sữa kia thoải mái phô trương thanh thế.

"Buộc ta phải thi triển võ hồn, ngươi cũng khá lắm! Hôm nay để các ngươi chứng kiến song sinh võ hồn của ta, đây chính là vinh hạnh của các ngươi." Sở Thanh Vân gào lớn, bắt đầu rơi vào trạng thái huyền diệu.



Hắn từ từ ngộ ra, kiếm cũng có kiếm thế, mà cảnh giới cao nhất của người luyện kiếm chính là Thiên Nhân Hợp Nhất, đó mới là tận cùng của sức mạnh.

Tỷ như lá rụng trong gió cũng có tư thế của nó, gió cũng có thế riêng của mình.

Thế cùng nhập vi, hợp nhất cảnh giới, không còn phụ thuộc vào kiếm, mà thuộc về thiên địa vạn vật.

Trong lòng Sở Thanh Vân sinh ra từng tia huyền diệu, nhất thời có một loại cảm giác chưởng khống tất cả.

"Thiên Nhân Hợp Nhất! Nhất Kiếm Diệt Thiên Địa! TRẢM!" Âm thanh rống giận vang vọng trong trời đất.

Bàn tay Sở Thanh Vân giơ Kiếm Hồn lên, hướng về phía Tiêu trưởng lão, từ trên hư không chém xuống một cái.

Ở không trung liền xuất hiện một đạo huyễn ảnh khổng lồ, từ trên cao chém xuống đầu con sâu cái kiến ở nơi kia.

Một kiếm này đối với Sở Thanh Vân giống như hủy thiên diệt địa, tất cả đều phải c·hôn v·ùi, đây chính là sức mạnh của Thiên Nhân Hợp Nhất.

Có điều, Sở Thanh Vân đã vui mừng quá sớm, một kiếm kia vừa tới đỉnh đầu của Tiêu trưởng lão đã bị quang tráo ngăn lại.

"Uy áp trên người thanh niên, có lẽ tương đương với Trịnh sư thúc." Trần Vũ cảm khái trong lòng, bất quá kẻ này chắc chắn không thấy ánh mặt trời vào ngày mai.

Đám tu sĩ ngồi bên dưới, một số người không biết lấy đâu ra mấy mẩu bánh chia nhau ngồi ăn, Trần Vũ cũng được người bên cạnh mời một miếng.

Bọn hắn vừa ăn vừa quan sát trận chiến của võ giả với tu tiên giả, mặc dù mọi người đều biết kết quả, nhưng muốn xem một chút để có cái mà nói với con cháu đời sau.

"Thôn Phệ Võ Hồn, thôn phệ tất cả cho ta." Sở Thanh Vân rống lớn, đầu mãng xà phía sau phóng tới, há lớn cái miệng, nhanh chóng hấp thu lực lượng của Tiêu trưởng lão.

Sở Thanh Vân cười lạnh, Thôn Phệ Võ Hồn của hắn có thể hấp thu thiên địa vạn vật, thông qua đó chuyển sang chủ thể, bởi vậy càng đánh hắn càng mạnh.



Có thể nói, chỉ cần đầu Thôn Phệ Võ Hồn này, cũng đủ để hắn làm thiên hạ chí tôn, vạn vật đều phải quy phục.

Bất quá, cái miệng của đầu mãng xà kia chẳng hấp thu được gì ngoài không khí, mà Tiêu trưởng lão giống như đỉnh thái sơn, căn bản không thể làm gì được.

"Ài... Vẫn là nên tìm đồng đạo cùng cấp trao đổi tâm đắc thì hơn." Tiêu trưởng lão thở ra một hơi.

Mà nói đi cũng phải nói lại, người này thật sự trầm mê bất ngộ, cứ nói mình là Thần, buộc người khác phải quỳ xuống dưới chân.

Chuyện này Tiêu trưởng lão không nhịn được nữa, liền trực tiếp lật tay, từ trên trời rơi xuống một luồng uy áp gấp đôi vừa rồi.

Sở Thanh Vân còn chưa kịp làm gì đã b·ị đ·ánh xuống mặt đất, phun ra một búng máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng.

Về phần cái gì mà Thôn Phệ Võ Hồn cùng Kiếm Hồn đã bị Tiêu trưởng lão tiện tay phá hủy, tiêu tán không thấy bóng dáng.

Lần này vẻ mặt Sở Thanh Vân sợ hãi tột độ, người kia còn chưa chính thức ra tay đã làm hắn b·ị t·hương nặng như vậy.

Xem ra hắn đã bị những tên kia lừa gạt, cái gì mà phàm nhân kiến hôi, đây căn bản còn mạnh hơn hắn gấp trăm lần.

Tuy b·ị đ·ánh bại, nhưng ý chí cường giả của Sở Thanh Vân không hề biến mất, mà còn bùng phát mạnh mẽ hơn.

"Võ giả có c·hết cũng không được quỳ, các ngươi nằm mơ đi, ha ha..." Sở Thanh Vân biết mình không thể rời khỏi, hắn điên cuồng cười lớn.

"Ồ! Vậy sao?" Tiêu trưởng lão cười nhạt, nhẹ năng ngón tay lên, bằng mắt thường có thể thấy hơi nước xung quanh đang ngưng kết thành hai khối băng châm.

Tiêu trưởng lão không nói gì, điểm nhẹ nhón tay về phía trước.

Hai khối băng châm lập tức dùng tốc độ kinh người xuyên qua đầu gối Sở Thanh Vân, buộc hắn phải quỳ xuống.

"Ngươi... ngươi ỷ thế h·iếp người thì hay lắm sao? Có giỏi đợi ta ba năm, ba năm sau ta sẽ trả lại những khinh nhục hôm nay gấp mười lần."

Giọng nói Sở Thanh Vân đứt quãng từng nhịp, rõ ràng bản thân sắp không chịu nổi lực lượng này.



"Ài... Tiêu trưởng lão đụng phải con chó thích cắn bậy rồi, tới nước này còn đòi ba năm? Nói thật, cho hắn trăm năm cũng chẳng làm nên trò trống gì."

"Công nhận đám võ giả này thật ngông cuồng, ỷ mình có chút thực lực liền muốn đạp lên hết thẩy, nhưng tiếc rằng hắn đã quên hỏi đây là nơi nào rồi."

"Tiểu tử này hay thật! Rõ ràng vừa nãy còn hô to quát lớn, nói Tiêu trưởng lão là con sâu cái kiến, muốn trấn áp Tiêu trưởng lão! Nào ngờ kết quả không thành, b·ị đ·ánh cho to đầu, giờ quay sang nói ỷ thế h·iếp người, đúng là có chút thú vị."

Một số tán tu nghe vậy thì ôm bụng cười nghiêng ngả, đúng là một tên ngu si tứ chi phát triển, không có chút đầu óc.

Người như thế, bước vào tu tiên giới chắc chắn sống không quá ba ngày, điều này thực không sai.

Trần Vũ gõ ngón tay lên đầu gối, trong lòng suy nghĩ miên man, sự tình trước mắt nói cho hắn biết.

Nếu tương lai, bản thân có được một thân tu vi thì không được vì thế mà ngạo mạn, nếu không kết cuộc của hắn cũng giống kẻ điên kia.

"Đây là cái giá phải trả khi dám nhục mạ trưởng bối Thiên Kiếm Tông."

Lời nói vừa dứt, Tiêu trưởng lão đảo bàn tay một cái, lực lượng vạn cân từ trên trời ập xuống, biến đối phương thành thịt vụn.

"Ha ha, quân tử trả thù mười năm chưa muộn! Các ngươi đợi đó cho ta, lúc ta quay lại sẽ khiến nơi này chó gà không yên!"

Thần hồn Sở Thanh Vân thoát ra ngoài lập tức cười ngạo nghễ, sau đó hướng tới địa phương khác mà chạy.

Đây chính là bài tẩy của hắn, đừng ai mơ tưởng tới việc bắt hắn lần thứ hai.

Thời điểm thần hồn Sở Thanh Vân vừa chạy trốn, Tiêu trưởng lão một trảo tóm vào hư không.

"Không...."

Một trảo nhìn như tiện tay vừa ra, trong hư không truyền đến âm thanh kêu gào thảm thiết.

Trước mặt tu sĩ Kết Tinh Kỳ còn muốn chạy chốn? Một tên phàm nhân như Sở Thanh Vân quá ngây thơ rồi.